Tiếng động rất nhỏ bé, không hề đáng kể so với tiếng cười điên cuồng đang vang lên trong hang động.
Tuy nói rằng thanh âm này cực nhỏ, nhỏ tới mức không đáng kể, nhưng mà thanh âm cười điên cuồng của Lâm Đào cũng vì vậy mà dừng lại. Hơn nữa, ở trong tai của lão còn nghe được thanh âm vang dội như tiếng sấm, thậm chí có vài phần lớn hơn tiếng cười của lão.
Tiếng cười của lão đột nhiên dừng lại, ánh mắt lão tràn ngập sự kinh hãi nhìn về phía truyền ra thanh âm.
Theo đó, lão liền nhìn thấy một tầng hào quang.
Ở hướng đó, một luồng hào quang sáng ngời lóe lên, luồng hào quang này tuy rằng không chói mắt như ánh mặt trời, nhưng ẩn chứa ma lực thần kỳ không thể nào hình dung.
Lực lượng vô cùng vô tận xuất hiện trong hư không, dưới sự giúp đỡ của thiên địa lực lượng nó nhanh chóng tạo thành một tầng quang mang.
Tầng quang mang này xuất hiện giữa hư không rồi ngưng tụ lại tạo thành chữ "Khóa" thật to trên không.
Chữ "Khóa" này do lực lượng thiên địa ngưng tụ thành, nó tản mát ra uy áp không gì sánh nổi.
- Phù lục....
Khi nhìn thấy chữ này, với kiến thức của Lâm Đào lão đã nhanh chóng nhận ra lai lịch của nó.
Phù lục! Đây là loại linh phù cường đại mà Linh Sư luyện chế.
Tâm tình Lâm Đào lập tức trầm xuống, hai chân hắn dùng sức, chân khí điên cuồng dồn xuống hạ bàn, muốn nhanh chóng bỏ chạy.
Thế nhưng, phản ứng của lão tuy rằng không mau, nhưng làm sao có thể so sánh với tốc độ bộc phát của tấm phù lục.
"Ầm ầm" một loạt tiếng nhỏ từ chữ "khóa" phát ra, sau đó vô tận ánh sáng tràn ngập xung quanh.
Tốc độ của luồng ánh sáng này nhanh tới mức không thể tưởng nổi, so với tốc độ của thiên niên Huyết Bức Vương cũng không thua kém bao nhiêu.
Chỉ một cái hô hấp trong vòng phạm vi mười trượng của hang động đã bị tầng ánh sáng này bao phủ.
Thân hình Lâm Đào bị tầng ánh sáng này vây chặt vào bên trong, chân khí trong cơ thể hắn không ngừng vận chuyển hòng dãy thoát ra ngoài. Nhưng hắn lập tức thất vọng phát hiện ra lực trói buộc của luồng quang mang này không hề chỉ dừng ở thân thể hắn, mà ngay cả chân khí trong cơ thể cũng trở nên chậm chạp dần.
Đây là loại phù lục gì mà lại có uy lực khủng bố như vậy a?
Lâm Đào kinh hãi, tuyệt vọng, trong lòng lão không hiểu sao lại toát ra một ý niệm quỷ dị. Nếu như lão có loại phù lục này trong tay, như vậy đối phó với đầu thiên niên Huyết Bức Vương kia không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?
Dần dần, ở bên ngoài tầng ánh sáng xuất hiện một bóng người, Lâm Đào thu liễm tâm thần, điên cuồng hét lên, nói:
- Dùng phù lục để đánh lén thì tính là anh hùng hảo hán gì? Ngươi nếu dũng khí thì hãy cũng ta công bình so đấu một trận.
Đạo nhân ảnh ở phía xa kia cười vui vẻ nói:
- Ha ha... Tiền bối người muốn công bình giao thủ với vãn bối sao?
Sắc mặt Lâm Đào một lần nữa thay đổi, hắn rốt cuộc cũng nghe rõ ràng, thanh âm này không hề xa lạ gì với lão. Bởi vì mấy ngày qua, lão đều ở chung với chủ nhân của thanh âm này, cho nên tuyệt đối không thể lầm được.
- Không có khả năng.... Không có khả năng... - Lâm Đào thất thanh kêu lên:
- Ngươi tại sao còn chưa chết?
Ở bên ngoài, Doanh Thừa Phong chắp hai tay rai sau lưng, nhìn Lâm Đào bị lực lượng phù lục hóa thành chữ "Khóa" giam cầm, rồi lại nhìn xuống tấm thuẫn che ở trước ngực. Một chưởng lúc trước của lão không khỏi khiến hắn cảm thấy hàn ý dâng lên trong lòng.
Lão gia hỏa kia tàn nhẫn, quả quyết còn trên cả tưởng tượng của hắn.
Một khi nhìn thấy Huyết Bức Vương lập tức động sát thủ với hắn, cũng may Doanh Thừa Phong đã sớm chuẩn bị đeo bao tay lên, hơn nữa còn di dời tấm thuẫn tới lưng. Khi phát hiện lão lộ ra sát khí hắn lập tức thoáng xoay người, tạo ra chỗ sơ hở ở sau lưng, cố ý cho đối phương đánh vào đó. Đồng thời, năng lực tính toán của Trí Linh được vận chuyển tới cực hạn để khi Lâm Đào ra tay sẽ thuận thế làm cho thân thể Doanh Thừa Phong văng ra xa.
Quả nhiên, Lâm Đào không ra tay thì thôi, một khi ra tay là một chưởng đánh đúng vào giữa lưng của hắn.
Nếu thật sự bị một chưởng này chụp trúng, như vậy với tu vi của Doanh Thừa Phong hiện giờ thì mười phần sẽ nằm yên dưới lòng đất.
Nhưng mà, một chưởng này đầu tiên là bị tấm thuẫn ngăn cản, sau đó lại bị bộ áo giáp da làm cho suy yếu, hắn lại mượn lực bay ra xa tới mấy trượng rồi lăn lộn trên mặt đất mấy vòng làm giảm bớt lực sát thương mấy lần.
Nhiều trang bị và động tác như vậy cộng lại cuối cùng đã khiến cho uy lực một chưởng đó giảm bớt tới cực điểm.
Sau khi nhặt được lại một mạng, Doanh Thừa Phong cũng không lập tức rời đi, mà đưa lưng dựa sát vào vách đá, một bên nhặt lấy trường kiếm chống đỡ đàn dơi vây công, một bên lại sử dụng tinh thần lực lượng chú ý tới trận chiến giữa Lâm Đào và Huyết Bức Vương ở xa.
Nhưng con dơi này số lượng tuy rằng nhiều, tuy nhiên tu vi hiện giờ của Doanh Thừa Phong đã là thất tầng, khi thi triển Cuồng Sa Kiếm Pháp thì trong thời gian ngắn vẫn có thể bảo vệ bản thân.
Nếu như là bình thường, Lâm Đào tuyệt đối không có khả năng không cảm nhận được, nhưng lúc đó toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng để đối phó thiên niên Huyết Bức Vương, cho nên mới không thể phân tâm chú ý tới xung quanh.
Mãi cho tới khi Lâm Đào lấy ra Nhật Quang Thạch, hơn nữa kích phát lực lượng của nó, tất cả những con dơi ở trong huyệt động đều hoảng loạn bỏ chạy, Doanh Thừa Phong mới có thể thuận thế thu liễm khí tức toàn thân, hắn ngồi xuống lẳng lặng quan sát tất cả. Mà, khi Lâm Đào thành công lợi dụng kiện linh khí hình cái phễu và Nhật Quang Thạch giết chết thiên niên Huyết Bức Vương, toàn bộ tinh thần được thả lỏng, Doanh Thừa Phong mới xuất thủ đem phù lục ném ra tạo thành chữ "Khóa" ở giữa không trung, thuận lợi vây lấy hắn vào bên trong.
Lúc này, nghe thấy Lâm Đào kêu lên kinh hãi, Doanh Thừa Phong cười lạnh nói:
- Tiền bối! Ngài lớn tuổi hơn vãn bối nhiều như vậy, ngài còn chưa chết, vãn bối làm sao có thể chết được.
Sắc mặt Lâm Đào trắng bệch, lão biết một chưởng kia mình không hề hạ thủ lưu tình, cho dù là một sư cấp cường giả trúng phải thì cũng bị trọng thương, tiểu tử này sao lại nhìn như không có việc gì thế kia?
Trong đầu lão đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, lão kinh hô:
- Linh khí hộ giáp! Ngươi có sư cấp linh khí hộ giáp?
Tuy nói sĩ cấp võ sĩ không thể sử dụng được sư cấp linh khí, nhưng nếu có sư cấp cường giả đưa chân khí vào trong đó, như vậy thì chiếc hộ giáp đó vẫn có thể tự động kích phát ra năng lực phòng ngự.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiền bối muốn biết đáp án sao? Ha ha.... Để kiếp sau gặp mặt, vãn bối sẽ nói cho ngài biết.
Nghe thấy thanh âm tràn ngập sát khí của hắn, Lâm Đào vội vàng nói:
- Tiểu huynh đệ từ từ đã. Lão phu biết....
Lão còn chưa dứt lời thì đã thấy trước mặt sáng rực lên, một thanh trủy thủ rất nhanh bay vào bên trong tầng ánh sáng.
Chẳng qua, thanh chủy thủ này lúc bắt đầu lao tới tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng khi vừa tiến vào trong vùng quang mang kia, lập tức bị vô số ánh sáng bao phủ lấy, tốc độ nhanh chóng chậm lại.
Lâm Đào thoáng lặng đi một chút, hai mắt lão hơi nháy nháy vài cái, sau đó cười lớn nói:
- Ha ha.... Tiểu tử! Ngươi sử dụng chính là phù lục "Khóa", không gian trong này hết thảy mọi vật chuyển động đều bị lực lượng của phù lục ảnh hưởng, ngươi căn bản không giết được ta. Ha ha.... Một khi lão phu rời khỏi đây sẽ là ngày chết của ngươi.
Quả nhiên, theo tiếng cười của lão, tốc độ của chiếc chủy thủ càng lúc càng chậm, cuối cùng tốc độ giống như ốc sên lao về phía lão. Nhưng mà, ngay khi còn cách lão nửa thước, lực lao tới của nó cũng hao hết, chỉ có thể trôi nổi ở giữa không trung một cách quỷ dị.
Lâm Đào cười dài một tiếng, lão hung tợn nói:
- Tiểu tử! Ngươi chờ đấy, một khi thời gian của tấm phù lục này hết, lão phu ngay cả đi khắp chân trời góc biển cũng phải rút gân lột da ngươi, quyết cho ngươi chết không được tử tế.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, hắn chần chờ một chút, tay lại ném ra liền một lúc ba thanh chùy thủ.
Hai thanh chủy thủ này kết quả giống hệt thanh lúc trước, chúng nó bay vào trong phạm vi bao phủ của chữ "Khóa" thì bị làm chậm lại, rồi tới cách một đoạn không xa chỗ Lâm Đào đứng yên ở đó.
Lần này đây, Doanh Thừa Phong toàn lực làm cho nên thanh chủy thủ lao xa nhất đã gần đụng vào thân thể Lâm Đào. Khoảng cách này tuy rằng rất gần, nhưng lại giống như xa vô cùng, vĩnh viễn không thể đạt được.
Lâm Đào nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong ở bên ngoài luồng hào quang, nụ cười trên môi càng lúc càng dữ tợn.
Trong lòng của lão đã hạ quyết tâm, chỉ cần có thể thoát ra ngoài, như vậy dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải giết chết tiểu tử trước mặt này.
Vô luận là như thế nào cũng không thể để cho hắn rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan.
Đây không phải vì muốn trả thù, mà chủ yếu là lão không muốn để cho hắn thông tri ra ngoài, bản thân lão đã bắt được thiên niên Huyết Bức Vương.
Nhưng mà, ngay lúc này, tai lão lại nghe được thanh âm từ tốn của Doanh Thừa Phong:
- Tiền bối! Phù lục chữ "Khóa" này tuy rằng uy lực rất mạnh, ngài không thể thoát ra ngoài, nhưng mà nó đối với những thứ hoạt động ở bên trong thể trong nháy mắt phong tỏa, đúng không?
Lâm Đào hơi giật mình, chẳng biết tại sao, trong lòng lão đột ngột lại dâng lên dự cảm không tốt.
Ánh mắt của lão thoáng đảo qua bốn thanh chủy thủ ở gần mình, ánh mắt không ngừng dao động.
Doanh Thừa Phong thở dài một tiếng, nói:
- Vốn vãn bối muốn cùng tiền bối tán gẫu một lúc nữa, muốn biết vì sao tiền bối lại để ý tới thiên niên Huyết Bức Vương như vậy. Nhưng tiền bối lại oán hận vãn bối mãnh liệt như thế, vãn bối không dám kéo dài thời gian. - Ánh mắt hắn lóe lên một tia hàn quang, nói:
- Khiến cho vãn bối đưa tiền bối... lên đường đi.
Lực lượng tinh thần của hắn nhanh chóng tràn ra, chúng khẽ quét qua bốn thanh chủy thủ ở trước mặt Lâm Đào.
Lực lượng tinh thần chính là ấn ký, là chìa khóa để mở chiếc ổ khóa ẩn trong đồ vật.
Cỗ lực lượng này khi càn quét qua linh khí, khiến cho lực lượng bên trong chúng dao động, rồi cùng lúc bùng nổ.
Vô số mảnh vỡ do bốn thanh chủy thủ nổ tung tạo thành, chúng tạo thành khí thế che lấp trời đất bắn ra bốn phía. Thời điểm mỗi một mảnh vỡ bắn ra đều kèm theo lực lượng cường đại như một kích toàn lực của sĩ cấp thập tầng chân khí. Khi cỗ lực lượng này hóa thành trăm ngàn cái lập tức bộc phát ra lực phá hoại vô cùng khủng bố.
Ầm.....
Ở trong khu vực chữ "Khóa" bao phủ, vô số luồng ánh sáng chợt lóe lên, tuy rằng lực lượng của chiếc phù lục vô cùng cường đại, ngay cả khi những cương phiến này tạo thành lực phá hoại như vậy cũng có thể làm cho chúng giảm dần. Tuy nhiên, lúc chúng bùng nổ thì khoảng cách quá gần Lâm Đào, cho dù là với lực lượng của phù lục cũng vô pháp có thể trong nháy mắt làm giảm uy lực của chúng.
Không thể phản kháng, ánh mắt Lâm Đào tràn ngập kinh hãi nhìn vô số mảnh vỡ đâm vào thân thể mình rồi xuyên qua, mang theo vô số xương, thịt vụn vĩnh viễn rời khỏi thân thể lão.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Đào từng là sư cấp cường giả mạnh mẽ đã biến thành một đống thịt vụn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT