Sát khí....

Mặc dù ở cách xa như vậy, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn như trước có thể cảm giác được sát khí truyền tới.

Cỗ khí tức này hắn không hề cảm thấy xa lạ, bởi vì hắn từng hấp thu qua loại sát khí này, hơn nữa còn dung nhập vào bản thân, làm cho lực lượng tinh thần của mình nâng cao lên không ít.

Chỉ có điều, nếu như nói hắn hấp thu lượng sát khí trong viên Huyết Bức Phong Linh Thạch chỉ là một dòng suối nhỏ, như vậy giờ phút này khi cảm ứng được cỗ sát khí kia thì nó mênh mông giống như biển rộng, sâu không thể lường hết.

Sắc mặt hơi thay đổi, Doanh Thừa Phong lập tức thu tinh thần lực lượng lại, khí tức của bản thân trong nháy mắt thay đổi, hoàn toàn ẩn giấu đi.

Không hiểu sao, khi cảm nhận được cỗ khí tức này, đáy lòng Doanh Thừa Phong lại dâng lên cảm giác sợ hãi.

Tuy rằng còn chưa tới nơi, nhưng hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Ở nơi đó, nhất định là có kẻ mạo hiểm bị đàn Huyết Bức bao vây, song phương chém giết không ngừng, đến bây giờ vẫn chưa thể phân thắng bại.

Chẳng qua, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không xem trọng những người bị bao vây này.

Khi bị đàn Biên Bức này bao vây lấy, hoặc là giống hắn có linh khí ẩn chứa Thiết Linh Chi Lực, không sợ tiêu hao chân khí. Hoặc là thần thông vô địch, trong thời gian ngắn có thể mở một đường máu để thoát đi.

Nếu không có hai cách này, vô luận là cao thủ tới mức nào thì dưới công kích vĩnh viễn không ngừng cũng có lúc kiệt lực mà chết.

Những người ở đằng trước mãi tới bây giờ vẫn không thấy chạy ra, rõ ràng bọn họ không đủ lực xông ra khỏi vòng phong tỏa của đàn Biên Bức, mà có được linh khí quán chú Thiết Linh Chi Lực lại không hề dễ dàng như vậy. Cho nên, Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, trừ khi không có biến cố bất ngờ nào phát sinh, nếu không những người này chỉ có con đường chết mà thôi.

Hắn đứng nguyên ở một chỗ trong chốc lát, lòng thoáng có chút do dự, cuối cùng cắn chặt răng tiến về phía trước.

Sinh tử những người đó tuy rằng không quan hệ tới hắn, nhưng lúc ban đầu hắn cảm ứng được cỗ sát khí kia đã khiến bản thân phải động tâm.

Tuy rằng, bản thân hắn biết mình khả năng có thể chém giết được những con Huyết Bức khủng bổ kia là rất nhỏ, nhưng chính vì cái gọi là tiền tài làm động lòng người cho nên hắn nếu không đi lên nhìn một cái thì không cam lòng.

Lực lượng tinh thần và chân khí chậm rãi vận chuyển đem khí tức đặc thù của bản thân hắn hạ xuống thấp nhất có thể.

Vào giờ phút này, hắn cơ hồ đã không còn là một nhân loại nữa, mà giống như một khối đá đang chậm rãi di chuyển vậy.

Thông đạo vào trong càng lúc càng lớn, càng ngày càng rộng rãi, trên đỉnh đầu thi thoảng có mấy con dơi bay qua, chúng phát ra những thanh âm khủng bố làm người ta rợn tóc gáy.

Chẳng qua hết thảy những thứ này đối với người đã từng giết chết vô số Biên Bức như Doanh Thừa Phong mà nói thì không hề tạo thành ảnh hưởng gì. Hắn tận lực thu liễm khí tức sinh mệnh của mình, cẩn thận ẩn núp ở phía sau một tảng đá lớn, hơn nữa còn nhìn thấy một đoàn ngọn lửa chói mắt ở phía trước.

Thông đạo ở trong này hoàn toàn tối đen như mực, căn bản không có một chút ánh sáng nào, cho nên phía trước đột ngột xuất hiện ánh sáng, dù là từ rất xa Doanh Thừa Phong cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, bốn đạo thân ảnh kết hợp thành một loại trận thế, bốn thanh binh khí giống nhau không ngừng được huy động đánh về phía những con rơi lao tới tấn công.

Bốn người này nếu dám xâm nhập vào Cửu Khúc Thập Bát Loan, như vậy ngoại trừ có được bản đồ ra, thì thực lực bản thân cũng không hề nhỏ. Ở trong tay bọn họ đều cầm một thanh linh khí đại đao, trên thân đao không ngừng hiện ra quang mang màu trắng, chúng đan vào nhau tạo thành một quầng sáng lớn.

Phàm là những con rơi tấn công vào màn ánh sáng này lập tức hóa thành mưa máu rơi xuống đất. Dưới chân bốn người này, thi thể của dơi đã chất đầy thành đống.

Nhưng mà, Doanh Thừa Phong rất dễ dàng nhìn thấy một chuyện, quầng sáng do bốn người tạo thành nhìn thì cường đại, nhưng lại giống như tên mạnh sắp hết đà, không còn đáng sợ nữa.

Chi... Chi.... Chi...

Một đạo thanh âm kỳ dị đột ngột vang lên, đạo thanh âm bén nhọn này trong nháy mắt đã truyền ra khắp toàn bộ động.

Tất cả những con dơi này giống như nhận được mệnh lệnh, không hẹn mà cùng bỏ qua bốn người ở phía dưới, cứ lượn lờ ở trên không. Tuy rằng số lượng bọn chúng rất đông, bay loạn xạ ở trên không, nhưng từ đầu đến cuối chưa có con nào va chạm với nhau, ngược lại chúng còn dùng bản thân tạo thành một cái lưới lớn vây khốn bốn người vào bên trong.

Bốn người thở phào một hơi nhẹ nhóm, đúng như Doanh Thừa Phong phán đoán, bọn họ bị đàn dơi bao vây trong một thời gian dài. Nhưng đàn dơi chết tiệt này lại giống như những con ký sinh trùng trong sương, càng đáng sợ chính là bất kể bọn họ giết chết bao nhiêu con dơi thì số lượng của bọn chúng cũng không hề giảm bớt đi tí nào.

Thời gian kéo dài, bọn họ dần rơi vào tình trạng kiệt sức, ngay cả người có ý chí kiên định cho kinh nghiệm xông pha giang hồ lâu năm tạo thành cũng không khỏi phải dao động.

Giờ phút này, đàn rơi buông lỏng công kích với bọn họ, trường đao trong tay cũng được giảm bớt áp lực, cho dù là sư cấp cường giả khi thôi phát linh khí trong một thời gian dài như vậy cũng phải mệt nữa huống chi là bốn người bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng "chi chi" chói tai xé gió vang lên.

Những con dơi vừa mới bay lên cao lại đồng loạt ập xuống, xem bộ dáng này thì dường như bọn chúng đang muốn phá tan bức tường do bốn thanh đao tạo thành.

Bốn người bên dưới nhất thời gầm lên một tiếng giận dữ, liều mạng thôi động chân khí trong cơ thể, thật vất vả mới có thể duy trì tầng đao ảnh ngăn cản thế công mạnh mẽ của đàn dơi.

Chỉ có điều, trải qua một đoạn thời gian nữa, bốn người cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên nặng nhọc.

Chi.....

Lại một tiếng kêu kì dị vang lên, đàn dơi tản ra không tiếp tục tấn công nữa, nhưng một khi tấm chắn đao ảnh kia giảm bớt uy lực đi chúng lại liều mạng lao xuống. Cho dù là mất mạng, bọn chúng cũng phải cố gắng xuyên thủng được một chút vào bên trong để cắn lên đối thủ một nhát.

Doanh Thừa Phong lẳng lặng nhìn, trong lòng hắn bất giác nhấc lên cơn sóng động trời.

Những con dơi này cũng không phải là dựa vào bản năng để chiến đấu, mà chúng nó dường như được người chỉ huy, có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất của bản thân.

Bốn kẻ bị đàn dơi nhốt ở bên trong cũng không phải đồ vứt đi, tuy rằng thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhưng vẫn thông qua linh khí tạo thành đao võng kín mít không kẽ hở. Tu vi như thế cho dù là Doanh Lợi Đức đích thân đến cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng công kích của đàn rơi này tuần hoàn như thế, lại có thể khiến cho bọn họ rất nhanh lâm vào tuyệt cảnh.

Qua một đoạn thời gian, một thiếu niên tuổi mới hơn hai mươi bỗng kêu lớn:

- Đại sư huynh! Chúng ta yểm hộ cho huynh, huynh hãy nhanh chạy ra ngoài gặp sư phụ, báo cho sự phụ biết, để người giết đám biên bức thối tha này báo thù cho bọn đệ.

Hai người còn lại cũng đồng thời kêu lên:

- Giết chúng nó, báo thù cho chúng ta.

Người được gọi là đại sư huynh có là một trung niên nam tử thân hình cao lớn, sắc mặt y thoáng trầm xuống, dường như trong lòng đang do dự cái gì đó.

Người trẻ tuổi lên tiếng đầu tiên lo lắng, nói:

- Đại sư huynh! Chúng ta sắp chống cự không nổi nữa rồi, huynh còn chần chờ gì nữa.

Tên đại sư huynh cắn chặt răng nói:

- Các ngươi nghe cho kỹ đây: Trước khi chúng ta đi tới nơi này sư phụ đã đưa cho ta một viên đan dược, một khi dùng nó có thể kích phát tiềm lực bản thân. Một lúc nữa ta phục dụng nó, toàn lực mở một đường máu, các ngươi hãy theo sát phía sau ta, nhưng có thể đi được bao xa đành trông chờ vào tạo hóa của các ngươi.

Ánh mắt ba người kia đồng thời sáng ngời lên, bọn họ đồng thanh nói:

- Vâng! Đại sư huynh!

Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng động, những người này hóa ra đều là sư huynh đệ đồng môn, trách không được lại phối hợp ăn ý với nhau như thế. Nhưng mà, làm cho hắn cảm giác kỳ quái chính là, hắn luôn cảm giác được quan hệ giữa bốn người kia rất kỳ quái. Vị đại sư huynh kia trên người rõ ràng có đan dược kích phát tiềm lực bản thân, nhưng mãi tới bây giờ mới bằng lòng sử dụng, hắn đến tột cùng là có ý gì?

Tên đại sư huynh từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, hắn thuận tay bóp nát chiếc bình, đem viên đan dược ở trong đó nhanh chóng bỏ vào mồm.

Chỉ lát sau, trên người của hắn lập tức dâng lên cỗ khí tức khổng lồ, cỗ khí tức mạnh mẽ này thậm chí còn không thấp hơn một vị trưởng lão bình thường trong Khí Đạo Tông.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng cả kinh, đây là loại đan dược gì? Không ngờ lại có công hiệu như vậy. Cũng không biết di chứng nó để lại thế nào, nếu như di chứng không lớn như vậy giá trị chỉ sợ là rất lớn.

Đan dược là có vô số loại cổ quái khác nhau, loại mà có thể kích phát ra tiềm lực bản thân thì sau khi dùng xong chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn nhất định.

Loại đan dược kích phát ra tiềm lực càng lớn, như vậy thương tổn để lại cũng càng lớn.

Đương nhiên, càng là đan dược quý báu thì loại tác dụng phụ này sẽ càng nhỏ, đồng dạng cũng khó có thể kiếm nổi.

Chẳng qua, mặc kệ thế nào thì hắn có được một viên đan dược như vậy cũng coi như là điều đáng quý.

Sau khi phục dụng đan dược, tên đại sư huynh hét lớn một tiếng, hào quang trên thanh trường đao linh khí đột nhiên tăng mạnh, tỏa ánh sáng ra bốn phương tám hướng.

Giờ phút này, chỉ cần bằng vào một mình hắn phóng thích ra đao ảnh cũng đã vượt qua uy lực bốn người hợp lực lúc trước.

Ánh đao như tuyết, bồng bềnh như mây, lập tức đem những con dơi đang bay trên không trung bao phủ vào bên trong. Lúc ánh đao tiêu tan, vô số những con dơi ngã xuống, nguyên bản đàn dơi tạo thành một tấm lưới không có lỗ hổng thì bây giờ đã bị thủng một lỗ to tướng.

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, tuy rằng hắn từ trên khí tức của đối phương cũng cảm thấy được hiệu quả của viên đan dược này không hề bình thường, nhưng không ngờ lại đạt tới nông nỗi này.

- Đi....

Theo tiếng quát to của tên đại sư huynh, bốn người giống như lưu tinh cản nguyệt nhanh chóng xông ra ngoài, hơn nữa còn bất kể sống chết lao thẳng về phía chỗ Doanh Thừa Phong ẩn nấp.

Doanh Thừa Phong thoáng trầm mặt xuống, hắn híp hai mắt lại thành một khe hở, cả thân hình cuộn tròn lại xuống chỗ lõm vào trên vách đá. Sinh cơ trong cơ thể dần thu liễm lại, phảng phất như đã dung nhập với tảng đá.

Hắn thi triển Liễm Khí Thuật nhưng cả chân khí và lực lượng tinh thần đồng thời có kết quả, trừ khi là thực lực vượt xa bản thân hắn cẩn thận dò xét, nếu không chẳng thể cảm giác được gì.

Một luồng gió lớn thổi sát qua chỗ Doanh Thừa Phong ẩn núp, thực lực của tên đại sư huynh quả nhiên đã tăng lên mấy lần, dễ dàng đục thủng chỗ phong tỏa của đàn dơi. Mà ở phía sau hắn, ba người bám theo sát không rời.

Mắt nhìn chỗ đoạn đường bọn họ vừa xông qua, bỗng nhiên một đạo hồng quang chợt lóe lên. Nó dùng tốc độ và uy thế khó lường được bay đuổi theo bốn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play