Trương Minh Vân đại sư tuy rằng truyền Tụ Linh Thuật cho Doanh Thừa Phong, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ, hắn lại có thể dễ dàng nắm giữ thuật này.

Chỉ sợ, dù đã một lần tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong đem ba viên hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan ngưng tụ thành một viên trung phẩm, nhưng cũng không thể tin tưởng được hắn có thể đem quá trình này phục chế lên đan dược cấp cao hơn.

Phải biết rằng, phẩm cấp đan dược muốn nâng cao một bậc thì việc ngưng tụ gặp khó khăn sẽ gia tăng gấp nhiều lần. Hạ phẩm và trung phẩm tuy rằng chỉ vẻn vẹn chỉ một cấp, nhưng muốn vượt qua một cấp này cũng cần một quá trình thử thách.

Chỉ có điều, những kỳ tích phát sinh trên người Doanh Thừa Phong giống như là điều đương nhiên.

Bởi vì có Trí Linh trợ giúp, cho nên Doanh Thừa Phong có thể đem chân khí và lực lượng tinh thần khống chế tới mức gần như hoàn mỹ. Trong toàn bộ quá trình tụ linh, hắn sẽ không xuất hiện chút sai lầm nào, lại càng không có nửa điểm lãng phí. Hơn nữa, theo số lượng luyện chế tăng lên nhiều thì số liệu Trí Linh thu thập được lại càng đầy đủ, khả năng xuất hiện không may là cực kỳ nhỏ bé.

Cái này cũng giống như máy móc tinh vi ở kiếp trước vậy, trước khi có một trình tự hoàn hảo thì cần phải có công nhân tay nghề kỹ thuật cao, kỹ sư tiến hành điều chỉnh. Nhưng một khi tạo thành một sản phẩm hoàn hảo thì đã có được các loại số liệu chính xác, như vậy sau đó không còn cần sự can thiếp của con người nữa.

Tất cả những thứ này đều có thể đưa vào trong máy tính, hơn nữa còn dựa theo trình tự lúc trước để tiến hành lặp lại một cách nghiêm khắc.

Ở trong quá trình này, tác dụng của nhân công đã bị giảm tới mức tối thiểu, hơn nữa cơ bản sẽ không xuất hiện nhiều sự khác biệt.

Đây chính là chỗ tốt của cơ giới hóa, mà lúc này sở trường đó cũng bị Trí Linh vận dụng trên Linh Đạo để sáng tạo ra đủ các loại chuyện giống như kỳ tích.

Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong đặt mông ngồi xuống.

Cho tới giờ phút này, hắn mới cảm giác thấy chân khí trong cơ thể và lực lượng tinh thần tiêu hao gần tới cực hạn. Chỉ có điều, tuy rằng tiêu hao không nhỏ, nhưng so sánh với thành tích hắn làm được thì lại không đáng kể gì.

Bốn lần khắc linh văn và quán linh vào đồ vật, mười lần tụ linh.

Một Linh Sư tương lai tu vi chỉ vẻn vẹn đạt tới thất tầng chân khí không ngờ lại làm được điều này. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì tuyệt đối có thể khiến cho chẳng ai tin nổi.

Tuy nói Linh Sư coi trọng nhất chính là lực lượng tinh thần, nhưng ở trên thế giới này thì tu luyện chân khí vẫn không thể bỏ qua.

Bởi vì phải chịu đứng tinh thần lực lượng khổng lồ cần phải có khí lực mạnh mẽ mới được, nếu bản thân không đủ cường đại, như vậy kết quả cuối cùng chính là không thể chống đỡ được lực lượng tinh thần bạo phát.

Cho nên, Linh Sư ưu tú chân chính có lẽ sẽ không có được lực chiến đấu cường địa, nhưng tu vi của bọn họ khẳng định cũng rất cao.

Lấy tu vi thất tầng chân khí hiện nay của Doanh Thừa Phong không ngờ lại có thể duy trì hoàn thành nhiều trình tự làm việc như thế, đây quả thực là một việc rất khó tin.

Đương nhiên, đây cũng không phải là công lao của một mình Doanh Thừa Phong.

Có sự giúp đỡ của Trí Linh, Doanh Thừa Phong tuyệt đối có thể chỉ sử dụng chút ít linh lực để đạt được thành quả lớn nhất. Hơn nữa, hắn còn có một ưu thế khác mà những người khác không bao giờ có được.

Đó là Trí Linh có thể dùng chân khí trong đan điền chuyển hóa thành tinh thần lực lượng.

Cho nên, dưới tình huống ngang nhau, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong so với Linh Sư cùng giai sẽ bền hơn.

Hơn nữa, ở trên thế giới này linh đan dùng để khôi phục chân khí cũng có không ít, trung phẩm Dưỡng Sinh Đan chính là đan dược khôi phục tốt nhất cho giai đoạn hiện nay của Doanh Thừa Phong.

Nhưng, đan dược dùng để khôi phục lực lượng tinh thần đã ít lại càng ít hơn, hơn nữa lại rất quý báu.

Những Linh Sư bình thường trong lúc tu luyện Linh Đạo tuyệt đối không dám phục dụng những loại đan dược phục hồi tinh thần lực, bởi vì loại tiêu hao này dù có là kẻ giàu nứt vách ra cũng không thể chịu nổi.

Chính bởi vì những nguyên nhân này cho nên Doanh Thừa Phong mới có thể làm được tới trình độ này.

Nghỉ ngơi một lát, Doanh Thừa Phong dùng một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, hắn để cho dòng nhiệt lưu tùy ý chảy đi khắp kinh mạch.

Những dòng nhiệt lưu này một phần lớn chuyển hóa thành chân khí chảy vào đan điền, còn một bộ phận khác sẽ phân tán khắp nơi trong cơ thể, làm cho sức chịu đựng của kinh mạch được tăng cường.

Hiệu quả của thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan vượt xa trung phẩm, Doanh Thừa Phong có thể sau khi tấn chức thất tầng chân khí mà vẫn duy trì tốc độ tu luyện chân khí như bay cũng là nhờ vào loại đan dược này.

Đương nhiên, phục dụng đan dược nâng cao tu vi chân khí tốc độ còn xa so với khi sử dụng Phách Vương Thương đại khai sát giới. Chẳng qua, dưới trạng thái hiện nay, Doanh Thừa Phong cũng chỉ có thể dùng cách này để gia tăng thực lực.

Ngày qua ngày, Doanh Thừa Phong hoàn toàn sa vào việc tu luyện Linh Đạo, hắn thậm chí còn quên mất chính mình đến tột cùng đã khắc nhiều ít bao nhiêu đồ án linh văn và quán linh cho chúng.

Trong quá trình tu luyện Linh Đạo, toàn bộ tinh thần của hắn đều đầu nhập vào trong đó, gần như quên đi cả sự tồn tại của bản thân.

Mà theo số lượng linh khí trong phòng ngày một gia tăng, khả năng nắm giữ của Doanh Thừa Phong đối với cơ sở Linh Đạo đã đạt tới mức phi thường thấu triệt.

Tuy nói có sự tồn tại của Trí Linh, Doanh Thừa Phong trong lúc khắc linh văn vào đồ vật và quán linh sẽ không có bất ngờ nào phát sinh. Nhưng khi tự tay hắn luyện chế hơn trăm bộ binh khí áo giáp, như vậy loại trụ cột tu luyện Linh Đạo này giống như bản năng khắc sâu vào trong lòng hắn, làm hắn không thể quên được.

Lúc này, cho dù là không cần Trí Linh trợ giúp, khi hắn cần lấy một chiếc áo giáp hay kiện binh khí, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra được phân bố chỉnh thể của đồ án linh văn.

Hơn nữa, trải qua sự tính toán đánh giá của Trí Linh đã cho ra kết luận đủ để cho Doanh Thừa Phong phải hài lòng.

Bởi vì hắn đã có thể bằng vào lực lượng của mình tự rèn ra trung phẩm linh khí.

Cứ như thế, ba tháng trôi qua, Doanh Thừa Phong cuối cùng cũng đem hai trăm bộ linh khí và khải giáp toàn bộ quán linh xong.

****************

Trong đại sảnh, Trương Minh Vân nhìn đống binh khí và áo giáp trên mặt đất, hắn phóng thích thần niệm ra ngoài, cẩn thận cảm ứng một lần. Sau một lúc lâu, hắn không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Thừa Phong! Ngươi đã xuất sư.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:

- Sư phụ! Đệ tử sao lại xuất sư?

Trương Minh Vân khẽ mỉm cười, nói:

- Con đường Linh Đạo vô cùng gian nan, khổ cực, tác dụng của một vị sư phụ cũng không nhiều. Điều vi sư có thể làm được đó chính là đem tri thức cơ bản truyền thụ cho ngươi, đem ngươi dẫn vào trong thế giới thần thánh này. Về sau phát triển tới mức nào đành xem vào chính ngươi mà thôi.

Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, cưởi khổ nói:

- Sư phụ! Nhưng đệ tử cảm thấy được ngài còn rất nhiều thứ chưa truyền thụ cho đệ tử.

Trương Minh Vân hơi giật mình, hắn trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

- Thừa Phong! Đây không phải là vi sư không muốn truyền thụ, mà là.... - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Mà là vi sư không dám.

- Không dám? - Doanh Thừa Phong không hiểu gì nhìn sư phụ, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc.

Trương Minh Vân nhẹ giọng nói:

- Những thứ có thể truyền thụ cho ngươi, vi sư nhất định sẽ truyền. Về phần những thứ khác.... Hiện tại thì không được.

Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, mau chóng hỏi:

- Sư phụ! Khi nào thì đệ tử mới có thể học được tri thức cao thâm hơn?

Trương Minh Vân do dự một chút, nói:

- Ngày sau nếu ngươi có thể cùng với Ngọc Kỳ..... Vi sư tất nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng ngời lên, tuy rằng hắn không biết vì sao Trương Minh Vân lại kiên trì như thế, nhưng điều kiện này lại khiến cho hắn vô cùng vui mừng.

Trương Minh Vân khẽ lắc đầu, nói:

- Thừa Phong! Thân phận Ngọc Kỳ cũng không đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu. Nếu ngươi muốn ở cùng với nó, như vậy chỉ bằng vào biểu hiện bây giờ thì còn xa mới đủ.

Doanh Thừa Phong sửng sốt, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, hắn nghiêm túc nói:

- Sư phụ! Ngọc Kỳ không phải là cháu ngoại của ngài sao?

- Nó đúng là cháu ngoại ta. Nhưng ngươi có từng gặp qua cha mẹ của nó không? - Trương Minh Vân trầm giọng nói.

- Không có. - Doanh Thừa Phong lắc đầu, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một tia lo lắng.

- Nỗ lực lên. - Trương Minh Vân tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai Doanh Thừa Phong hai cái, nói:

- Nếu quả như có một ngày, ngươi ở trên Linh Đạo đạt được thành tựu mà ta chấp nhận, như vậy ta sẽ đem mọi chuyện nói cho ngươi biết. Về phần tiếp theo phải làm như thế nào thì còn xem lựa chọn của ngươi.

Doanh Thừa Phong nhướng mày, hắn cười nói:

- Sư phụ! Bất kể Ngọc Kỳ có thân phận thế nào, đệ tử cũng có lòng tin sẽ ở cùng một chỗ với nàng.

Trong lời nói của hắn lộ ra lòng tin mãnh liệt, đây là một loại thái độ cường thế không thể phản bác, vì cái mục tiêu này hắn có thể cố gắng nhiều hơn nữa.

Trương Minh Vân nhìn sâu vào mắt hắn, nói:

- Vi sư cũng hy vọng như thế.

Trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia vui mừng, đứa nhỏ này không ngờ lại có lòng tin như thế, như vậy việc này còn có hy vọng thành công. Với thiên phú của hắn ở trên con đường tu luyện Linh Đạo có lẽ sẽ đạt tới cánh cửa kia.

Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, đột nhiên nói:

- Sư phụ! Như vậy mong người nói cho đệ tử biết phương hướng để ngày sau cố gắng.

Trương Minh Vân cười ha hả, lấy tay khẽ chỉ vào trán hắn, nói:

- Tiểu tử này.... - Hắn nghĩ chốc lát, nói:

- Nếu như Phong Huống đại sư coi trọng ngươi như thế, vậy ngươi không đem hết kiến thức của lão học hết thì chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:

- Đệ tử hiểu.

Một đạo bước chân gấp gáp vang lên, một tên đầy tớ vội vàng chạy vào, nói:

- Lão gia! Doanh thiếu gia! Doanh Lợi Đức tiên sinh tới bái phỏng.

Doanh Lợi Đức mặc dù ở Tam Hạp Thôn có danh vọng rất cao, nhưng đối với đám tôi tới trong Trương phủ thì lại không tính là cái gì. Nhưng mà, Doanh Thừa Phong với thân phận cô gia tương lai ở đây, cho nên không một ai dám chậm trễ với hắn.

Khóe miệng Trương Minh Vân lộ ra mỉm cười, nói:

- Thừa Phong! Thời hạn ba tháng đã đến, chú ngươi nhất định là phụng mệnh tới tìm ngươi. Ngươi theo hắn đi đi.

Doanh Thừa Phong ứng tiếng, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn về một hướng khác.

Trương Minh Vân bật cười nói:

- Ngươi nếu như trên con đường Linh Đạo có thành tựu, tự nhiên có thể ở cạnh nó. Nhưng nếu như chỉ tầm thường, không đáng kể, như vậy ngay cả bây giờ trong mỗi ngày đều ở cùng nhau, thì cuối cùng cũng không thể đến với nhau.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, hướng về phía Trương Minh Vân cung kính vái một cái thật sâu, rồi mới dứt khoát xoay người rời đi.

Ở phía sau hắn, Trương Minh Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại một lần nhìn sang đống binh khí và áo giáp trên mặt đất. Hắn chậm rãi nói:

- Hai trăm bộ linh khí, thượng phẩm không ngờ vượt qua lục thành, thất bại chưa tới một thành. Ha ha... Đây quả là thiên phú quá mức đáng sợ a. - Hắn thì thào nói tiếp:

- Ngay cả không có ta chỉ đạo hắn cũng có thể đi tới một bước này. Chị à! Chẳng lẽ ngươi ở trên trời có linh thiên phù hộ, mới có thể làm cho Ngọc Kỳ gặp được nhân vật như thế....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play