Cửa mở ra, một đạo thân ảnh xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào, đây đúng là Trầm Ngọc Kỳ.
Vẻ mặt nàng có chút quái lạ, nói:
- Thừa Phong sư đệ! Làm sao ngươi biết là ta ở ngoài cửa?
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Ngọc Kỳ sư muội! Vi huynh trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ cần tính toán một chút là biết sư muội đang ở ngoài cửa.
Hai hàng lông mày Trầm Ngọc Kỳ hơi nhíu lại, nàng khinh thường nói:
- Cái gì chứ, không phải là ta vừa phát ra chút thanh âm, cho nên mới bị ngươi nghe thấy sao. Hừ! Ngươi chẳng qua là đoán được thôi.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn lập tức thản nhiên nói:
- Ngọc Kỳ! Ta đúng là nghe được một chút thanh âm, nhưng bởi vì thanh âm này do nàng tạo ra, cho nên ta mới nghe được thôi. - Trầm Ngọc Kỳ thoáng giật mình, gương mặt nàng hơi đỏ ửng lên.
Doanh Thừa Phong tuy rằng không nói là mình khắc cốt ghi tâm, nhưng hắn biểu đạt ý tứ cũng tương đương như thế.
Trong phòng thoáng trở nên yên tĩnh, cả không gian tràn ngập không khí mờ ám. Trong lòng Doanh Thừa Phong vui mừng vô cùng, hắn đứng lên đang định ôm lấy mỹ nữ vào lòng, nhưng Trầm Ngọc Kỳ dường như đoán ra được suy nghĩ của hắn, cho nên cả người nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời nói:
- Sư đệ! Cậu nói ngươi mau chóng quán linh một chiếc áo giáp rồi đem qua cho cậu xem.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, nếu như Trương Minh Vân đã phân phó, hơn nữa bản thân còn ở trong Trương phủ thì hắn không thể kéo dài thời gian.
Khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn một lần nữa rơi xuống chiếc khải giáp vừa khắc xong linh văn.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong chuyển ánh mắt tràn ngập tính xâm lược đi, Trầm Ngọc Kỳ thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút tiếc nuối và không cam lòng.
Hai má hơn đỏ lên, nàng vội vã thu hồi lại tâm tư của mình, phóng xuất ra một tia tinh thần lực nho nhỏ tiếp xúc với chiếc khải giáp trên bàn.
- A!!!
Trầm Ngọc Kỳ đột nhiên kinh hô lên một tiếng, ánh mắt lóe lên tia quang mang kỳ dị.
- Sư muội! Làm sao vậy? - Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi.
Trầm Ngọc Kỳ hơi lắc đầu, nói:
- Không có gì. Ta chỉ cảm thấy được đồ án linh văn trên chiếc khải giáp này rất.... Rất hài hòa. - Tuổi của nàng dù sao cũng không lớn, tuy rằng thiên phú hơn người nhưng kinh nghiệm lại thiếu hụt rất nhiều. Cho nên nàng không thể nhìn ra bộ đồ án linh văn này đã gần tiếp cận tới mức hoàn mỹ, mà chỉ cảm giác được bộ đồ án này giống như có ma lực khó hiểu, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Ở trên bộ khải giáp này ta dụng tâm khắc nên tạo thành như thế cũng là chuyện đương nhiên.
Trầm Ngọc Kỳ thoáng tức giận, liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Chưa thấy qua một người nào tự cao tự đại như vậy". Chăng qua ở trong lòng hắn đối với những lời nói của Doanh Thừa Phong cũng không có cảm giác bài xích, ngược lại còn hơi có chút kiêu ngạo vì hắn.
Doanh Thừa Phong từ trong lồng ngực lấy ra một viên Phòng Ngự Chi Thạch, đây là trước khi hắn rời đi, Nguyên Bưu đã đưa cho hắn nguyên bộ tài liệu.
Kỳ thật, Doanh Thừa Phong cũng không cần sử dụng linh tính lực lượng trong Phong Linh Thạch, mà có thể hoàn toàn nhờ vào Trí Linh dùng chân khí mô phỏng thành linh tính của Phòng Ngự Chi Lực. Nhưng mà, chuyện này thật sự quá mức kinh thế hãi tục, ngay cả khi ở trước mặt Trầm Ngọc Kỳ hắn cũng tuyệt đối không thể để lộ ra chuyện này.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong tập trung toàn bộ tinh thần lại bắt đầu quán linh.
Từ một mặt ý nghĩa nào đó, đây là lần đầu tiên hắn dùng tinh thần lực lượng chân chính của mình để quán linh.
Đương nhiên, nếu ở trong não vực đã có sinh vật thần kỳ như Trí Linh, hắn tuyệt đối sẽ không cho mình là kẻ thanh cao. Chỉ có điều, tại thời điểm Trí Linh dùng chân khí chuyển hóa thành lực lượng khác, tinh thần lực của hắn cũng đồng thời dung nhập vào trong đó, cảm thụ được một quá trình tuyệt vời nhất.
Vô hình trung, tinh thần lực lượng tràn ngập trong hư không, rất nhanh đã đi tới trên Phòng Ngự Chi Thạch.
Tinh thần lực lượng của Doanh Thừa Phong dưới sự trợ giúp của Trí Linh nhanh chóng tiến hành điều chỉnh rất nhỏ, loại điều chỉnh này tuy rằng cảm giác cũng không lớn, nhưng nó là quá trình rất trọng yếu.
Chỉ một lát sau, lực lượng bên trong Phòng Ngự Chi Thạch đã bị tinh thần lực lượng của hắn dẫn động, hơn nữa còn bắt đầu trở nên linh hoạt.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên tinh thần lực lượng của Doanh Thừa Phong gặp phải tình huống này, nhưng đối với Trí Linh mà nói thì giống như một thói quen vậy.
Doanh Thừa Phong đem Phòng Ngự Chi Thạch đặt lên trên điểm bắt đầu đồ án linh văn của bộ khải giáp.
Ngay sau đó, một luồng hào quang màu trắng mà mắt thường có thể thấy được từ trên viên Phòng Ngự Chi Thạch phát sáng lên, hơn nữa nó giống như một căn bệnh lây lan, rất nhanh đã tràn sang tới bộ khải giáp.
Lực lượng linh tính trong Phòng Ngự Chi Thạch rất nhanh truyền sang, mà hào quang trên bộ khải giáp càng lúc lại càng thịnh, thậm chí còn đạt tới mức chói mắt.
Ước chừng sau một nén nhang, bên trong gian phòng đột nhiên vang lên một tiếng kêu nhỏ "bụp", theo đó Phòng Ngự Chi Thạch trong tay Doanh Thừa Phong vỡ vụn ra, hơn nữa rất nhanh hóa thành bột phấn rơi tán loạn dưới sàn.
Doanh Thừa Phong mở hai mắt ra, cau mày nói:
- Thiệt rồi. Thiệt rồi.
Ánh mắt Trầm Ngọc Kỳ thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng mặc dù từ miệng của cậu biết được Doanh Thừa Phong có thiên phú quán linh rất cao.
Nhưng mà, dựa theo tưởng tượng của nàng, Doanh Thừa Phong dù có thể quán linh thì quá trình đó nhất định sẽ gian nan vô cùng.
Dù sao, quán linh cũng không thể dễ dàng nắm giữ, cho dù là nàng từng được cậu khen là thiên tài thì cũng phải sau một thời gian dài khổ luyện mới nắm giữ được Quán Linh Thuật.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy quá trình Doanh Thừa Phong quán linh, suy nghĩ lập tức lại chuyển biến long trời lở đất.
Tên quái thai Doanh Thừa Phong này không ngờ lại dễ dàng dùng tinh thần lực lượng dẫn dắt linh tính lực lượng bên trong Phong Linh Thạch ra như thế. Đã như vậy, tinh thần của Trầm Ngọc Kỳ lại dễ dàng cảm ứng thấy, cỗ lực lượng này còn dùng trạng thái rất hài hòa, tự nhiên dung nhập vào trong bộ áo giáp, toàn bộ quá trình giống như nước chảy thành sông, không một chút khó khăn, miễn cưỡng.
Nhìn bộ dạng này thì dường như Doanh Thừa Phong không phải là một người vừa mới bước vào Linh Đạo, mà chính là đại cao thủ đã tu luyện Linh Đạo mấy trăm năm.
Lúc này, nghe thấy Doanh Thừa Phong tức giật nói ra mấy tiếng, nàng mới từ trong trạng thái kinh hãi giật mình tỉnh lại.
Nhẹ nhàng vỗ lên trán một cái, nàng thầm nghĩ trong lòng: "Đây thật sư là quái thai, một quái thai không theo lẽ thường, chuyện kinh người hắn làm còn thiếu sao? Bản thân sao phải vì việc này mà kinh ngạc?"
Khẽ bũi môi, nàng làm bộ dạng khinh thường nói:
- Cái gì mà thiệt?
Doanh Thừa Phong chỉ vào đống bột phấn ở trên mặt đất, nói:
- Phỏng đoán lúc trước của ta hoàn toàn sai lầm, vốn nghĩ chỉ cần dùng một viên Phòng Ngự Chi Thạch là đủ cho một chiếc áo giáp. Nhưng mà linh tính trong Phòng Ngự Chi Thạch hiện giờ đã sử dụng toàn bộ, vậy mà vẫn chỉ lấp đầy một nửa đồ án linh văn. Ài!
Hắn lắc đầu, vẻ mặt hơi lộ ra sự đau đớn, nói:
- Xem ra phải cần hai viên Phòng Ngự Chi Thạch mới được, lần buôn bán này thực sự không có lợi a.
Trầm Ngọc Kỳ trợ tròn mắt, nàng vốn nghĩ rằng bất kể Doanh Thừa Phong làm chuyện đáng kinh ngạc thế nào thì mình cũng phải thờ ơ. Nhưng mà, khi nghe thấy lời oán thán của hắn thì nàng vẫn không thể giữ bình tĩnh được.
- Ngươi nói là linh tính lực lượng trong Phòng Ngự Chi Thạch lại không đủ để làm đầy đồ án linh văn một chiếc áo giáp? A. Đúng là chỉ được hơn một nửa. - Trầm Ngọc Kỳ thả tinh thần lực lượng ra, cẩn thận cảm ứng một chút, rất nhanh nàng phát hiện đúng là như thế.
Ở trên chiếc áo giáp, Phòng Ngự Chi Lực không ngờ lại chỉ mới đạt được hai, ba phần, khoảng cách tới mức tràn đầy còn kém rất nhiều.
Vẻ mặt Trầm Ngọc Kỳ có phần khó tin, thì thào nói:
- Làm sao có thể? - Tuy rằng kinh nghiệm của nàng không phong phú, nhưng đối với đồ án linh văn phòng ngự bình thường cũng không thấy xa lạ gì.
Doanh Thừa Phong lần này cũng không khoe khoang cái gì, cho nên hắn khắc đồ án phòng ngự linh văn cơ bản nhất lên trên chiếc khải giáp mà không sửa chữa gì.
Dù sao, chiếc khải giáp này cũng là mặt hàng phổ thông, không đáng để hắn sửa chữa.
Nhưng chính bởi vì là đồ án linh văn phòng ngự cơ bản nhất này cho nên Trầm Ngọc Kỳ mới kinh ngạc như thế.
Một chiếc áo giáp bình thường phối hợp với đồ án linh văn phòng ngự bình thường thì khả năng chứa đựng phòng ngự linh tính rất có hạn. Mà Doanh Thừa Phong lấy ra một viên Phong Linh Thạch cũng không phải là đồ giả.
Dựa theo lẽ thường mà nói, một viên Phòng Ngự Chi Thạch như thế dùng để quán linh là quá đủ.
Thế nhưng, hiện giờ linh tính lực lượng trong Phòng Ngự Chi Thạch đã bị dùng hết, nhưng đồ án linh văn trên chiếc khải giáp vẫn còn trống rất nhiều. Loại biến cố như thế này đã vượt ra khỏi nhận thức của Trầm Ngọc Kỳ, cho nên nàng mới có thể cảm thấy khó tin vô cùng.
- Cái gì mà không có khả năng?
Một đạo thanh âm ở ngoài cửa vang lên, Doanh Thừa Phong và Trầm Ngọc Kỳ đồng thời giật mình thốt ra tiếng.
- Sư phụ!
- Cậu!
Trương Minh Vân thản nhiên tiến vào phòng, ánh mắt hắn sau khi đảo qua một vòng rơi xuống đống bột phấn trên mặt đất, ngạc nhiên nói:
- Thừa Phong! Ngươi đã bắt đầu quán linh sao?
- Vâng! Đồ nhi đang thử quán linh, nhưng còn chưa xong. - Doanh Thừa Phong cung kính nói.
- Cậu! Thừa Phong sư đệ dùng một viên Phòng Ngự Chi Thạch hoàn chỉnh để quán linh mà vẫn chưa thể làm đầy đồ án linh văn trên bộ áo giáp. - Trầm Ngọc Kỳ lập tức nói.
Hàng lông mày Trương Minh Vân hơi nhăn lại, nói:
- Thừa Phong! Vi sư chỉ bảo ngươi rèn luyện cơ sở, chứ không bảo kiểm tra học thứ linh văn của ngươi. Hừ! Ngươi vì sao lại chủ trương sửa đồ án linh văn.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Sư phụ! Con cũng không có sửa chữa a.
Trương Minh Vân khẽ hừ một tiếng, nhưng hắn còn chưa kịp nói, Trầm Ngọc Kỳ đã nói giúp:
- Cậu! Thừa Phong sư đệ khắc đồ án linh văn lên chiếc khải giáp chính là loại đồ án cơ bản nhất.
Trương Minh Vân thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn bột phấn trên sàn nhà, cùng với chiếc khải giáp chưa quán linh xong, vẻ mặt hơi trở nên ngưng trọng.
Trầm tư một lát, hắn tiến lại gần, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc khải giáp trên bàn.
Chỉ thoáng cái, Trương Minh Vân đã xác định được tài liệu chế tạo chiếc khải giáp này cũng không có chỗ nào đặc thù. Mặc dù dùng tinh cương tốt nhất để rèn thành, nhưng chỉ có thể đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất trở thành linh khí mà thôi.
Nói như vậy, việc phát sinh quái dị này không liên quan tới tài liệu của chiếc áo giáp.
Một luồng tinh thần lực từ trên người hắn phóng ra ngoài, nó nhanh chóng đảo qua chiếc khải giáp một vòng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Trương Minh Vân thoáng trở nên ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Đồ án linh văn trên khải giáp là do ngươi tự tay khắc sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT