Dương Vũ đã sử dụng tất cả bản lĩnh của mình mà vẫn không thể tiếp cận gần gũi hơn với Vân tiên tử được. Giữa hai người dường như vẫn có một dãy núi vạn trượng cách trở.
"Xem ra sau nàv còn cần phải sử xuất ít công phu đối với Lâm Vũ" Trong lòng Dương Vũ nóng vội khó chịu, dục vọng không đạt đươc. Hắn hoàn toàn không biết được suy nghĩ trong lòng Vân tiên tử như thế nào!
- Dương công tử. ta và sư muội sẽ lập tức phải trở về Dược Tiên cốc. Công tử hãy giữ gìn sức khỏe!
Lâm Vũ không kìm nổi, chuẩn bị tống cổ tên Dương Vũ đi chỗ khác!
- Hôm nav vừa gặp Vân tiên tử, không biết phải bao lâu nữa mới gặp lại, không bằng để ta bồi tiếp các vị thêm một hồi nữa.
Trong lòng Lâm Vũ thoáng hồi hộp. Nàng đã đoán ra sư muội mình không ngờ lại hò hẹn với người khác. Trước đó. hai người mình và Dương Vũ lại vị nàng lừa đi.
"NhưngSư muội sao lại không mặn không nhạt nói chuvện với Dương Vũ, dường như cố ý kéo dài thời gian"
Lâm Vũ cảm thấy mình đã đoán ra manh mối nhưng lại không đoán ra nguyên nhân trong đó. Không lâu sau. Dương Vũ đã đưa hai nàng tới bờ sông Thanh Giang hà. Vân Vũ Tịch vung tay lân. Tế xuất ra một chiếc lá cây, lóe lên một mảnh lục quang. Chiếc lá cây nàv đột nhiên biến lớn mấy chục lần. có thể chở được mấy người.
- Dương công tử! Người không cần phải tiễn nữa. Chúng ta phải xuất phát rồi!
Lâm Vũ nói.
- Cáo từ. ngày sau tái kiến!
Dương Vũ ôm quvền cười. nhìn theo hai người bước lên chiếc lá. Đúng lúc này, trong thiên địa truyền tới một cỗ dao động mờ mịt. một cỗ ánh sáng hoa mỹ xông lên tận trời. trong phạm vi mấy trăm dặm đều có thể nhìn thấy. Thần sắc Dương Vũ kịch biến. trong tay liền xuất hiện một tấm Thần tấn phù, đem thần thức tiến vào trong đó.
- Không ổn!
Trên người Dương Vũ lóe lên linh quang, vỗ vỗ túi trữ vật tế xuất ra một thanh phi kiếm, thân hình vọt lên. ngự kiếm vội vàng bay đi. Đồng thời như thế. trong phạm vi mấy trăm dặm này, một số tu sĩ Kinh đô Dương gia cũng đều kinh động. ngự kiếm phá không mà đi.
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì trong phạm vi mấy trăm dặm. những người tu tiên của Kinh đô Dương gia cũng có cảm ứng.
Lấy Dương Vũ và hai ba gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ làm chủ. hơn nữa còn có một số tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng tụ tập về phía phát sinh chuvện kia. Phi hành một lát. Dương Vũ rốt cuộc đến được nơi vực sâu vạn trượng kia. Bên cạnh vực sâu này còn có một đống bầy nhầy màu đen. còn có ít khói đen nhẹ nhàng bay lên. Mơ hồ có Thể nhìn ra đống bầy nhày dưới mặt đất có hình người - Hiển nhiên đây là hai thi thề đã bị đốt cháy.
- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Dương Vũ lạnh lẽo. quét nhìn ra bốn phía nhưng cũng không kết luận ra điều gì?
Chỉ chốc lát. từ phương xa có hai ba gã tu sĩ Ngưng Thần kỳ bay tới.
- Thiếu chủ. nơi này xảy ra chuyện gì?
MỘT lão già Ngưng Thần trung kỳ hỏi dò - Hắn là kẻ có tu vi cao nhất trong mấy người.
- Ta để hai tên hộ vệ của gia tộc trông giữ một tên tiểu tử Luyện Khí sơ kỳSắc mặt Dương Vũ hơi hòa hoãn lại một chút. kể lại sự tình một lượt.
- Một tiểu tử Luvện Khí sơ kỳ?
Ba gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nơi này đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
- Điều này cũng khiến ta không hiểu! Hai tên hộ vệ của ta đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, lại đã qua huấn luyện, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Cho dù đối phương là một tên tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn cũng có thể hợp lực chống lại.
Dương Vũ khó hiểu nói.
Lại qua một lúc. có tới mười mấy tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều là người của Kinh đõ Dương gia tới.
- Lấy nơi nàv làm trung tâm. lục soát cho ta!
Dương Vũ lãnh đạm nói. Hắn cùng với ba gã tu sĩ Ngưng Thần kỳ kia ngự kiếm tìm tòi từ trên không.