Dương Phàm bay vòng về Thiết Hỏa Sơn phát hiện nơi này đã là một mảnh hỗn độn.
Trải qua một phen đại chiến, Thiết Hỏa Sơn cũng có một số thương vong, đa phần là những tu sĩ bậc thấp chết do dư ba của cuộc chiến vừa rồi.
Thấy Dương Phàm bình an trở về, đám người Phượng Hi cùng thở phào một hơi.
Theo sau, mấy người tập hợp lại trong một căn phòng Thiết Hỏa Sơn để thương nghị.
- Không nghĩ tới ờ chiến trường Triệu Quốc xa xôi mà Man Di Cửu Tộc của Tây Nhạc cũng còn có thể phái ra một vị Thiên Sư can thiệp vào chuyện ở Ngư Dương Quốc này.
Vi đạo sỹ mặc lam bào của Tam Thanh Môn kia cảm thán.
- May mắn Thông linh pháp bảo mà chúng ta luyện chế ra không bị cướp đi. Trăm nghe không bằng một thấy, thực lực của Dương đạo hữu quá không tầm thường, không ngờ có thể đánh cho tên Thiên Sư kia chạv trối chết.
- Lúc trước, tên Thiên Sư kia dễ dàng thất thủ trong tay ta như thế, hơn phân nửa là cố ý giả vờ trọng thương, rõ ràng là muốn dẫn ta đi tới nơi nào đó. Cũng may trên đường ta quyết từ bỏ.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra biểu tình trầm tư.
- May mắn Dương đạo hữu cơ trí, không để bọn họ đạt được mục đích.
Lam đạo sĩ thở dài nói.
- Muốn tính toán diệt ta thì chỉ hai ba vị Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường sợ rằng rất khó. Ta hoài nghi việc này chính là do Hắc Phong Ma Hoàng một tay dựng nên, thậm chí còn tham dự vào.
Dương Phàm từ trong trầm tư khôi phục lại, ánh mắt sáng lên, dường như đã nắm rõ mọi điều.
- Tên Hắc Phong Ma Hoàng này thật sự rất đáng sợ! Hắn chẳng những nắm chiến trường Triệu Quốc trong tay mà ngay cả Ngư Dương Quốc cách xa cả mười vạn dặm, hắn cũng có năng lực can dự!
Mấy người Phượng Hi lại càng cảm thấy kiêng kị nhân vật Hắc Phong Ma Hoàng này.
Hắn chính như một cơn ác mộng, khiến toàn bộ mười ba quốc gia Bắc Tần đều lâm vào đại nạn, thậm chí lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
- Dương đạo hữu, không bằng ngươi sớm chút theo chúng ta đi ra chiến trường Triệu Quốc, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Khó trách Thông linh pháp bảo cũng giống như cường giả Hóa Thần kỳ, vạn năm khó gặp ở Bắc Tần.
Xem ra chỉ khi chân chính đạt tới Hóa thần kỳ thì mới có thể hoàn toàn khống chế được Thông linh pháp bảo.
Trong Tiên hồng không gian, Dương Phàm cầm Khô Lâu Huyết Thư trên tay, không khỏi muốn thử nghiệm năng lực chân chính của thứ này một chút.
Toàn lực vận chuyển pháp lực rót vào trong Khô Lâu Huyết Thư, bởi vì không phải là tu sĩ Huyết Ma Đạo cho nên khi Dương Phàm rót pháp lực vào, hắn cảm nhận được một cỗ lực cản.
Trong quá trình này hắn phải kiệt lực vận chuyển tâm thần, khó có thể phân tâm. Với cường độ tập trung như thế, tâm thần tiêu hao rất mau chóng.
Thoáng chốc, không gian phía trên màu máu, huyết vân quay cuồng, vô số lệ quỷ màu máu phiêu đãng, giương nanh múa vuốt.
Dương Phàm vẫn có thể hạ đạt các mệnh lệnh cho chúng, công kích bât cứ người nào ở trong không gian màu máu này.
Theo sau, hắn mở ra trang thứ ba của huyết thư, huyết lãng phía dưới không gian màu máu này cuồn cuộn dâng lên, xuất hiện vô số bộ xương khô, đa số có thực lực từ Trúc Cơ kỳ đến Kim Đan kỳ.
Sự lợi hại của đám xương khô màu máu này, Dương Phàm đã từng chứng kiến qua ở trong Huyết cấm Luyện Ngục, chúng gần như có năng lực phục sinh.
Trừ khi khiến bọn chúng hoàn toàn tan nát hoặc tan biến vào hư vô.
Trong số đám xương khô này có ba con rất đặc biệt.
Trong đó có hai bộ xương khô cao tới hai trượng, cầm huyết kiếm trong tay, khí thế kinh người, trong mắt lóe ra hai đốm lửa màu trắng nhờ.
Đây chính là bộ xương khô cấp Nguyên Anh, công kích vô cùng cường đại mà Dương Phàm đã từng lỗi hội.
Càng khiến Dương Phàm ngạc nhiên vui mừng là còn có một bộ xương khô màu máu cao tới ba trượng, hốc mắt lóe lên hai đạo tử hỏa, tay cầm một thanh liêm đao màu đen, khí tức trên người còn đáng sợ hơn hai bộ xương kia nữa.