Từ khi có Tiên Hồng Giới tới nay chỉ có Dương Phàm mới có thể lấy được sinh cơ vô hạn từ Sinh Tức Chi Địa trong Tiên Hồng Không Gian để sử dụng nó phạt cốt tẩy tủy, tẩm bổ linh hồn. Mà vào giờ khắc này khi thân thể của Dương Phàm cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch kết hợp, tâm thần giao dung, thời điểm tâm linh và thể xác dung hợp liền xuất kỳ bất ý thử làm theo ý nghĩ chợt lóe trong đầu. Khi sinh cơ vô hạn kia tràn vào trong cơ thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch. Dương Phàm cũng hiểu được: Vận mệnh của Tịch nhi ở trong tay của mình đã xảy ra biến chuyển vi diệu.
Mảnh đất màu xanh Sinh Tức Chi Địa kia cũng không phải vô cùng đơn giản là chữa trị thương thế, thần hiệu của nó ngay cả bản thân Dương Phàm đểu không thể hiểu rõ. Tuy nhiên. Dương Phàm có thể khẳng định khi sinh cơ vô hạn thuần túy vô cùng này nhập vào cơ thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch nhất định có thể sinh ra hiệu quả khiến thể chất nàng thoát thai hoán cốt.
Nhớ ngày trước, tu vi Dương Phàm đều phế bỏ, trở thành một phế nhân không hơn không kém. Dưới tình huống như vậy, nếu hắn lại tu luvện một lần nữa sẽ mất đi thời kỳ tu luyện tốt nhất. Thời điểm quý giá nhất khai phá tiềm lực và hoạt tính sinh mệnh của con người bình thường đều ở vào khoảng 6 đến 18 tuổi, thậm chí càng ngắn hơn từ 6 đến 12 tuổi. Một khi vượt qua tuổi tốt nhất này, hoạt tính của sinh mệnh cơ năng trong cơ thể sẽ dần dần định hình không đạt được hiệu qua tốt nhất nữa.
Sau đó khi Dương Phàm tu luyện Tiên Hồng Quyết, dưới sự trợ giúp của Sinh Tức Chi Địa, mạnh mẽ đột phá được cửa ải này. Bất kể là Tiên Hồng Quyết hay là Sinh Tức Chi Địa. chúng nó đều có liên quan đến sinh lực.
Giờ phút này, Dương Phàm đem sinh cơ vô hạn từ Sinh Tức Chi Địa tràn vào cơ thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch tẩy rửa thân thể, linh hồn. Thậm chí. ngay cả linh khí thuộc tính Mộc trong cơ thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch tu luyện dưới cỗ lực lượng này đánh vào cũng càng trở nên tinh thuần. Trong quá trình này, thể chất Lệnh Hồ Tiểu Tịch dần dần biến hóa, về phần loại biến hóa này cuối cùng sẽ dẫn đến cái gì ngay cả Dương Phàm đều không thể đoán trước.
Ba ngày ba đêm, Dương Phàm cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch trần trụi quấn lấy nhau, mò khắp mọi nơi trên thân ngọc ngây ngô của nàng, đồng thời bí thuật song tu độc môn chỉ thuộc về Dương Phàm cũng không ngừng vận chuyển. Vào một khoảnh khắc, trên người Lệnh Hồ Tiểu Tịch bắt đầu thấm ra một tầng chất dơ mong manh. Dương Phàm mới buông nàng ra.
Dương Phàm cười cười:
- Nàng tắm một cái đi.
Thân thể mềm mại của Lệnh Hồ Tiểu Tịch đau đớn vô cùng, khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng thẹn thùng vô cùng. Dương Phàm sinh lòng thương tiếc, tay bấm pháp quyết, một màn mưa bụi màu xanh hạ xuống, giúp nàng tẩy sạch thân thể. Sau khi tầng chất dơ mỏng manh bị tẩy rửa lập tức lộ ra da thịt trắng mịn như ngọc của Lệnh Hồ Tiểu Tịch, lộ ra mây đỏ thản nhiên. Hoàn mỹ không vết nhơ như đồ sứ tuvết trắng tinh mỹ nhất thế gian. Từ xa nhìn lại đây là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, không nghĩ tới sau khi trải qua một lần thay đổi thể chất sẽ làm Lệnh Hồ Tiểu Tịch có biến hóa lớn như thế. Giờ phút này, da thịt Lệnh Hồ Tiểu Tịch trắng như tuyết, ôn noãn như ngọc, trong trắng lộ hồng, trong hồng lộ ra trong suốt sáng bóng. Da thịt hoàn mỹ như thế cho dù Dương Phàm gặp qua rất nhiều mỹ nữ, trừ Vân tiên tử không nhiễm hạt bụi, tiên linh vận hương ra thì không có người nào có thể so sánh. Hơn nữa. đôi mắt sáng của Lệnh Hồ Tiểu Tịch càng thêm sáng ngời tràn ngập sinh khí cùng linh tính. Đây là biến hóa sinh ra sau khi tẩm bổ linh hồn.
Lại triền miên vài canh giờ, Lệnh Hồ Tiểu Tịch thật sự không chịu nổi giày vò, bị Dương Phàm làm cho rũ ra như không có xương, mềm mại vô lực. Dương Phàm lưu luyến từ thân thể nàng đứng lên, thầm thở dài một hơi: "Nếu là so sức bền chỉ sợ không có người nào có thể so sánh với ta đã tu luyện Tiên Hồng Quyết".
Đích xác. điểm nghịch thiên của Tiên Hồng Quyết chính ở sinh cơ liên miên không ngừng, sức khôi phục cường đại, sức bền không gì sánh kịp.
- Nàng có thể dậy được hay không?
Dương Phàm ra vẻ không biết hỏi.
Trải qua một đêm triền miên cùng Vũ Văn Nhu, hắn đương nhiên hiểu biết được tình huống cô gái nhỏ này. Huống chi Lệnh Hồ Tiểu Tịch thừa nhận hắn giày vò ba ngày ba đêm, nếu không phải có sinh cơ vô hạn từ Sinh Tức Chi Địa tẩy thân thể e là đã sớm hư thoát.
- Nơi này chúng ta coi như gần Ngư Dương quốc, bởi vậy thuộc địa bàn Triệu quốc.
Trung niên họ Tôn đáp.
- Như vậy hiện tại thế cục Ngư Dương quốc như thế nào?
Dương Phàm rốt cục bắt đầu hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
- Từ bỏ nơi biên cảnh. tổng thể thì Ngư Dương quốc coi như yên ổn, không bị uy hiếp gì.
Trung niên họ Tôn lộ vẻ trào phúng cười:
- Tuy nhiên. Ngư Dương quốc này so với La Sơn quốc chúng ta cũng không hơn bao nhiêu. Bởi vì kỳ thật nó là nước phụ thuộc của Triệu quốc.
- Nước phụ thuộc?
Dương Phàm hơi nhướng mày. Quốc thổ mình từ khi sinh ra đến lớn lên không ngờ trở thành nước phụ thuộc của nước khác. Điều này làm cho hắn rất khó chịu trong lòng. Dù sao cũng là một nơi từng sinh trưởng hai mươi năm. Trầm mặc hồi lâu, Dương Phàm hít sâu một hơi cũng không phục lại bình tĩnh. Đối với người tu tiên mà nói, thiên địa vô hạn, tròi cao biển rộng. Chỉ cần thần thông phép lực đủ lớn, đủ để ngao du sơn hà vô hạn cẩm tú.
Cho nên ước thúc của quốc gia đối với người tu tiên không lớn. Chỉ là trong lòng Dương Phàm vẫn như cũ có một tia cảm giác hổ thẹn thản nhiên.
- Đúng rồi Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn kia là một môn phái như thế nào? Không ngờ có thể làm cho Huyết Luyện Tông nhượng bộ, chẳng những từ bỏ xâm lấn Ngư Dương quốc. thậm chí còn nhường ra một nửa La Sơn quốc?