Theo một tiếng hừ lạnh của Vô Song, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ uy áp và một cỗ băng lãnh lạnh thấu xương, không kìm nổi phải rùng mình một cái. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không phải là ngoại lệ. Từ khí tức và uy áp của người trước mặt này tản ra dường như đã vượt xa cấp bậc như của Nhạc Bá.
Trong mắt hắn có một loại ý tứ như đứng từ trên cao nhìn xuống.
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi này cũng âm thầm kinh hãi, đa số mọi người cũng không biết lai lịch của Vô Song. Họ Phi nhìn chằm chằm vào nam nhân mặc áo trắng này, không khỏi nắm chặt quyền đầu hưng phấn nói:
Thân ảnh hắn chợt lóe lên, bay thẳng lên trời cao cũng không mượn ngoại vật nào tốc độ nhanh tới khó tin. Chỉ nữa khắc, hắn đã bay lên cách mặt đất cả trăm trượng. Thân hình hắn hơi dừng lại một chút. sau đó lại bay cao hơn mấy chục trượng.
- Cái gì?
Chúng tu sĩ đều há hốc mồm mắt. Vô Song không ngờ có thể thoát khỏi ước thúc của độ cao trăm trượng.
Điều này sao có thể?
Những tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi này đều khiếp sợ vô cùng. Nhớ lại uy áp đáng sợ lúc trước, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ nơi này trong lòng đột nhiên đoán rằng Vô Song chẳng lẽ đã bước vào tu sĩ Cao giai?
Nhưng tu sĩ cao giai căn bản không thể đi vào Cửu u Bí Cảnh. Đây đúng như là thiết luật đã định!
- Ha ha. ngươi nếu có thể làm được điều này thì mới có thể có tư cách đánh với ta một trận!
VÔ Song lại từ trên cao hạ xuống, còn như vô tình liếc nhìn Dương Phàm một cái như đang thị uy.
Dương Phàm không lạnh không nóng nói:
- Ngươi khẳng định cũng chỉ bay lên một độ cao nhất định! Nhưng biển máu này chưa chắc không thể vượt quá độ cao trăm trượng!
- Thật sao?
Vô Song nhìn chằm chằm vào huyết lãng bên dưới:
- Ngươi nói biển máu này sao?
Dứt lời. thân thể hắn đột nhiên lao xuống.
- Cái gì? Hắn nhảy xuống sao?
- Chẳng lẽ người này điên rồi?
- Người khác trốn khỏi biển máu còn không được. Hắn không ngờ lại lao xuống. Cái này so với muốn chết thì có gì khác nhau?
Bùm!
Vô Song rơi vào trong biển máu khiển mặt trên khẽ rung động. Chợt bốn phía lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Chỉ một lúc, mọi người hợp lực chém giết đám lệ quỷ liên miên không ngừng, đồng thời trong lòng cũng rất tò mò.
- Ha ha tên ngu ngốc kia thực sự bị biển máu cắn nuốt rồi! Có mấy tên tu sĩ không kìm nổi cười lớn, có vẻ trào phúng nói. Tuy nhiên, ngay sau đó, vẻ tươi cười trên mặt chúng liền đọng lại.
Thình thịch!
Một thân ảnh màu trắng phá tan huyết lãng. nổi lên giữa không trung. Lưng đeo bảo kiếm, áo trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi bặm nào! Không ngừng không chết. hơn nữa một chút dấu vết cũng không có.
- Biển máu?
Vô Song không chút sợ hãi nói:
- Chút tài mọn!
- Ngươingươi sao có thể?
Hồ Phi trợn mắt há mồm nói.
- Đây là chênh lệch! Cho nên, ta sẽ không đánh với ngươi!
Vô Song cuối cùng nói:
- Tuy nhiên, tiềm lực của ngươi rất lớn, chưa chắc sau này đã không có cơ hội đánh một trận với ta!
- Cao giai?
Dương Phàm hít sâu một hơi, hộc ra hai chữ. hỏi:
- Ngươi làm thế nào?
Cao giai!
Những tu sĩ nơi này vô cùng rung động, điều suy đoán không ngờ đã thành sự thật!
- Ha ha ha
Không hổ là đối thủ của ta! Không ngờ có thể kết luân tiến vào cao giai!
Vô Song cười dài một tiếng, một thân áo trắng không gió tự động.
Rồi đột nhiên, một cỗ khí thế như thượng thiên nhìn xuống chúng sinh linh, như nhìn những con kiến nhỏ phá tan tầng mây, khiến biển máu bốn phía như sôi trào
Dưới uy áp này, đám lệ quỷ vốn hùng hổ, liên miên không dứt đều bị dọa cho quay đầu bỏ chạy.
Thật sự là cao giai!
Chúng tu sĩ nơi này, ngoại trừ Dương Phàm và Hồ Phi ra thì đều lộ ra biểu tình ngưỡng mộ và kính sợ.
Dưới cao giai đều là con kiến!
Khó trách Vô Song lại tự đại như thế! Khó trách có thể đột phá được độ cao trăm trượng! Thậm chí có thể bình yên vô sự tiến vào biển máu!
Hết thảy những điều này, xét tới cùng. đơn giản là hai từ "cao giai"!
- Hồ Phi. quay lại đây đi!
Dương Phàm thở nhẹ một hơi. kêu Hồ Phi trở lại. Hai tay Hồ Phi nắm chặt, không ngừng run rẩy, vẻ mặt không cam lòng và buồn bực!
- Ngươi bình thường thích chơi bời lêu lổng, hiện tại tu vi lại thua kém người ta như thế! Chờ sau khi tiến vào cao giai rồi hãy tim người ta!
Dương Phàm nói nhỏ với hắn.
Bộ dáng của Hồ Phi trở nên ủ rủ.
- Vô Song! Ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết ngươi sao có thể làm được?
Trong mắt Dương Phàm lộ ra một chút tò mò.
- Ngươi đoán xem
Vô Song như cười như không. Thái độ của hắn đối với Dương Phàm cũng không lạnh lẽo như với người khác. Vũ Văn Nhu đứng bên cạnh Dương Phàm cũng cảm thấv được sự dị thường trong đó.
Vô Song khi nhìn tới những tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác nơi này, sâu trong mắt ẩn chứa một sự khinh thường, như đang nhìn một con kiến. Chỉ duy nhất khi nhìn vào Dương Phàm thì ánh mắt bình thản, đối đãi ngang hàng.
"Tên Vô Song đã bước vào cao giai này có quan hệ như thế nào với Dương Dược sư?"
Trong lòng Vũ Văn Nhu kinh ngạc, cảm giác gã Dược sư bên người này ngày càng khiến người ta nhìn không thấu. Từ sau khi tiến vào Bí Cảnh thì vẫn luôn thong dong bình tĩnh, ngay cả dị thú hồng hoang như Lưu Ly Nham Tinh Xà mà vẫn có thể thu phục được!