- Đệ biết! Tu vi của huynh khẳng định vượt qua đệ. Huynh đi kinh đô một chuyến, địa vị thân phận cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả trưởng bối gia tộc cũng tôn kính huynh như thế.
- Huynh lần này đến Dương gia bảo. mục đích chủ yếu chính là gặp đệ. Vì sao không quan tâm đến thân tình chứ? Chẳng lẽ đệ tự cho là tu tiên tuyệt tình mà cắt đứt đoạn thân tình thế tục.
Giọng điệu Dương Phàm thoáng dịu xuống.
- Đại ca! Chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, chẳng lẽ huynh không hiểu đệ sao?
- Đệ sẽ không ngu như vậy, nếu không thì không thể giúp đệ tu tiên. Ngược lại sau này trong lòng đệ lưu lại tiếc nuối, thậm chí sơ hở tâm ma! Ngoại trừ đệ có thể vô tình vô nghĩa tuyệt đối đối với thân nhân không chút vướng bận. Nhưng chúng ta đều biết được điều đó là không thể.
Trong con ngươi Dương Phàm hiện lên dị sắc nhìn một chút vẻ ủy khuất trong đôi mắt đệ đệ trong lòng không khỏi máy động: Chẳng lẽ mình còn chưa hiểu hết đệ đệ của mình. Từ khi còn nhỏ bắt đầu, đệ đệ ở trong lòng hắn đều rất thông minh nhu thuận, mình nói gì nghe nấy, cho tới bây giờ đều là đối tượng hắn che chở.
Dương Phàm khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ:
- Chúng ta về nhà trước rồi nói sau.
Sau nửa canh giờ, ba người về tới Vụ Liễu trấn.
Dương thị trông thấy đứa con thân sinh mình trở về, lập tức khóc giống như người nước mắt, mạnh mẽ ôm con vào trong lòng. Dương Phàm có thể cảm nhận rõ ràng. Dương thị thương vêu đệ đệ ở Dương gia nhiều hơn, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút. Đối vói chuyện này, trong lòng hắn không chút ganh tị và bất bình. Dù sao, đệ đệ là con thân sinh của Dương thị, loại tình cảm cốt nhục thật sự.
- Lỗi nhi! Con rốt cục đã trở về, mẹ đi làm thức ăn ngon cho con.
Dương thị lau nước mắt.
- Cảm ơn mẫu thân.
Trên mặt Dương Lỗi có một chút cảm động và áy náy. Thời gian hơn một năm, hắn gần như không về nhà một chuyến. Chính theo như lời Dương Phàm nói, Dương gia bảo cách Vụ Liễu trấn cũng không xa lấy tốc độ của hắn không cần nửa canh giờ là có thể về nhà một chuyến.
- Tam đệ! Mẫu thân ở Vụ Liễu trấn rất nhớ đệ. Có hai lần còn tự mình đi Dương gia bảo, nhưng nghe nói đệ đang bế quan.
Dương Tuệ Tâm nói có chút oán giận.
- Đây là lỗi của đệ.
Dương Lỗi cúi đầu nói, hai tay nắm chặt hơi hơi run sợ. Tuy nhiên, Dương thị làm mẫu thân cũng không có chút trách cứ kêu Dương Tuệ Tâm cùng đi ra sau bếp. Trong phòng chỉ còn lại ba người Dương Phàm. Dương Phàm trầm ngâm một lát tâm tư dần dần tỉnh táo lại. hỏi:
- Đệ đệ! Huynh đi rồi, đệ ở Dương gia bảo vẫn luôn bế quan sao?
- Bế quan! Tu luyện.
Dương Lỗi nói có chút trầm trọng.
- Đệ luôn luôn tu luyện sao?
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút dị sắc.
- Vào thời điểm đại ca tán công đã bị nhiều người trào phúng và châm biếm như vậy, thậm chí bị Dương gia bảo vứt bỏ, đệ rất thương tâm càng oán hận Dương gia bảo.
Dương Lỗi hít sâu một hơi:
- Gặp được đại ca, khiến đệ nản lòng thoái chí với Dương gia bảo, đệ muốn báo thù cho huynh, rửa sạch mọi sĩ nhục.
- Mất đi sự che chở của đại ca, thân nhân ở Vụ Liễu trấn bị uy hiếp đến từ Lý mập mạp và Dương Quang, còn có uy hiếp tiềm tàng của Dương gia kinh đô. Đệ muốn nhanh chóng tăng tu vi lên, thay thế chỗ của đại ca trong gia tộc, trở thành đệ nhất nhân trong gia tộc. Đệ muốn trở thành trụ cột của gia tộc, bảo hộ mẫu thân, đại ca, tỷ tỷ, vì đại ca rữa sạch từng sĩ nhục!
- Nhưng mà đại ca chung quy vẫn là đại ca, đệ mãi mãi không thể vượt qua, càng không cần đệ đi bảo vệ.
Dương Phàm nghe vậy, không khỏi động dung, trên mặt ngược lại lộ ra một chút hổ thẹn. Trong khoảng cuộc sống sau khi tán công. hắn vẫn chưa lo lắng cho tình cảnh và áp lực mà đệ đệ chịu đựng. Trước tán công, hắn là trụ cột của gia đình mà sau khi tán công áp lực vô hình này lại rơi xuống trên người đệ đệ Dương Lỗi. Điều này cũng khó trách đệ đệ trong thời gian đó biến đổi nhanh như vậy.
Mặt ngoài kiêu căng lạnh lùng kia đều chỉ là một loại ngụy trang hắn che dấu áp lực trong lòng. Mà sau khi Dương Phàm tán công, vẫn chưa nói bí mật bản thân cho đệ đệ, thậm chí sau khi tấn chức Ngưng Thần KỲ và Trúc Cơ Kỳ, cũng không từng lộ ra bất kì tin tức nào cho đệ đệ.
Vì thế trọng trách và áp lực nặng nề trong lòng, đều ẩn trên thân một người thiếu niên có chút non nớt.
- Đệ rất hy vọng nhanh chóng nhìn thấy, biểu tình của những trưởng bối đời thứ hai của Dương gia bảo khi biết tu vi chân chính của đại ca.