Giờ phút này, ở trong mắt ba người, Dương Phàm giống như một vị Bồ Tát sổng phố độ chúng sinh, làm cho người ta không kìm lòng được sinh ra kính trọng.
Người có sinh mạng lực mạnh nhất không ai khác ngoài Nam Cung Vũ, sau đó là Thiết Ngưu, yếu nhất là Dương Tuệ Tâm. Dương Phàm tự so sánh, sinh mạng lực của hắn hẳn là không kém so với Nam Cung Vũ.
Không chỉ như thế, trong phạm vi không gian còn có một ít phản ứng sinh mạng rất nhỏ, Dương Phàm cũng có thể mơ hồ thấy được.
Cuối cùng, Dương Phàm thậm chí dung nhập cảm quan của mình vào trong đại địa, ở trong này hắn thấy được vô số sinh vật nhỏ bé.
Nhưng là, đại địa là tầng vật chất nên đối với cảm quan của hắn có ngăn cách nhất định.
"Với tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ của ta hiện tại, còn không hình thành thần thức nhưng lại có thể dùng phương thức này đi cảm giác thế giới bản chất của thế giới bên ngoài."
Dương Phàm trong lòng mừng rỡ, đây không thể nghi ngờ là gia tăng rất nhiều năng lực đối địch cùng lực sinh tồn của hắn.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối chính là sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, lúc này hắn trị liệu cho Nam Cung Vũ thì hiệu quả lại không lớn bằng lần trước.
Nhưng thu hoạch ngang nhau lại cũng không làm tu vi Dương Phàm đã tăng nhiều đạt được biên độ tăng lên tương ứng.
Sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, mỗi lần hắn tăng một bậc đều cần khổ tu một thời gian dài. Muốn một lần tăng tu vi một biên độ lớn cũng là không thực tế.
Tóm lại, đối tượng Dương Phàm chữa trị, thực lực càng cường đại hiệu quả càng tốt. Khi Dương Phàm nhắm mắt điều tức, tinh luyện linh khí sinh mạng trong cơ thể thì Nam Cung Vũ trải qua một phen thích ứng, rốt cuộc cánh tay cũng khôi phục.
- Ta trị bệnh cho ngươi, chính là bản chức của y sư không hỏi thiện cùng ác, cũng không ham tiền tài, lại càng không muốn người bị thương cúng bái.
Đương nhiên, trong lòng hắn còn có một câu trọng yếu nhất nhưng lại không nói: "Chỉ cần có thể gia tăng tu vi cho ta là được rồi"
Nam Cung Vũ cùng Thiết Ngưu đương nhiên không biết nguyên do bên trong, lại càng cảm động không biết nói gì.
- Dương Dược sư, người tốt như ngươi, ngày sau đi lại trong giang hồ hoặc là cùng người ở chung cần phải cẩn thận tuyệt đối. Trên đời này, không thiếu hạng người lấy oán trả ơn. Ngươi trị thương cho người, ngược lại dẫn tới họa sát thân.
Nam Cung Vũ không kìm nổi nhắc nhở.
Thiết Ngưu gật đầu nói:
- Phàm ca, ngươi cũng không nên quá nhân từ. Có một số người xấu không thể dễ dàng cứu chữa.
Dương Phàm nghe lời này không khói âm thầm buồn cười. Mấy người này thật sự cho rằng mình là hạng ngu ngơ không biết đối nhân xử thế.
Hắn ở Tu Tiên Giới tàn khốc sống mười mấy năm, làm sao mà ngay cả đạo lý cơ bản đó cũng không hiểu chứ.
- Ta nếu là y sư thì chẳng phân biệt thiện ác, thế nhân đều có thể cứu. Nếu gặp được loại hạng người lấy oán trả ân, ta chẳng những phải chữa thương thân thể mà càng phải trị linh hồn, cứu vớt kẻ lạc đường.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói, trong mắt hiện lên một tia thần quang làm người ta khó thể nắm chắc.
Nhìn nụ cười sáng lạn của Dương Phàm, mấy người ở đây không kìm nổi rùng mình một cái.
"Có lẽ Dương Dược sư này cũng không phải đơn giản như tưởng tượng của ta. Hắn dù sao cũng là người trong tiên đạochỉ là, tinh thần y sư của hắn như vậy, vô tư kính dâng, thực làm cho người ta lòng sinh kính nể!"
Nam Cung Vũ thầm nghĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng Dương thị:
- Phàm nhi, Trong nhà có khách tới, nói là đến từ Dương gia bảo, cùng ngươi có quen biết.
- Dương gia bảo?
Dương Phàm khẽ rùng mình, đứng tại chỗ trong giây lát, sử dụng Khô Mộc Công thu liễm tu vi đến mức tận cùng.
Người Dương gia bảo tới, lại nhận biết mình, sẽ là ai đây nhỉ?
Khách đến từ Dương gia bảo, chẳng lẽ là tiên sư
Đám người Nam Cung Vũ đều kinh dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT