"Thần y, lại còn có chuyện như thế? Trên đời không ngờ lại còn có một nữ thần y như thế!"
Dương Phàm hơi kinh ngạc.
- Y thuật của vị nữ thần y này như thế nào?
Dương Phàm tò mò hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm! Ba đại thần y của Kinh Đô, mỗi người đều có y thuật siêu phàm nhập thánh!
Trịnh Vân Phi nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên, nữ thần y Lam Nguyệt này nghe nói tính tình có chút cỗ quái, hơn nữa không quan tâm tới nhân tình.
- Ha ha, một khi đã như thế ta cũng phải vào y quán dưới danh nghĩa là của cô ta xem sao!
Dương Phàm lúc này nổi lên một chút hứng thú, trừ bỏ Vân Vũ Tịch ra hắn còn chưa từng gặp qua một nữ Dược sư nào có y thuật siêu phàm nào cả!
Bên trong y quán to lớn này bày biện vô cùng đơn giản nhưng người ra vào rất nhiều, lúc nào cũng có. Trong đó, Dương Phàm thỉnh thoảng còn thấy bóng dáng của người tu tiên, hiển nhiên là tới đây để chữa bệnh.
Quả nhiên, đây là một y quán của Tiên giới trú nhập giữa nhân gian. Tinh quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên đi vào Lam Nguvệt Y Quán, ánh mắt đảo qua những thầy thuốc đang xem bệnh cho người bệnh thần sắc dần trở nên ngưng trọng.
- Tuy nhiên, đây cũng có thể xếp vào một trong ba y quán lớn nhất!
- Y quán có địa vị cao nhất là nhà nào?
Dương Phàm hít sâu một hơi lại hỏi thêm:
- Ta chỉ nói tới y quán mà có địa vị cao nhất trong mắt người tu tiên thôi!
Trịnh Vân Phi nghĩ một lát rồi nói:
- Hẳn là Thiên Ân Dược Các! Y quán này là thần bí nhất, ngay bên cạnh Kinh Đô nhưng chỉ có một số người tu tiên mới biết vị trí của nó. Hơn nữa, bình thường y quán này không chữa trị cho thường nhân thu linh thạch cũng khá đắt.
Thiên Ân Dược Các!
Dương Phàm lập tức nhớ kỹ y quán thần bí này. Bởi vì hắn hiểu được đối với kế hoạch của hắn, bất kể là Lam Nguyệt Y Quán này hay là Thiên Ân Dược Các thần bí khó lường kia thì đều mang tới lực cản cho hắn.
- Dược sư, ta mang ngươi vào coi nói không chừng có thể trao đổi một chút kinh nghiệm với Dược sư nơi này.
Trịnh Vân Phi đột nhiên chủ động nói trong mắt hiện lên một tia vui sướng. Hắn dẫn Dương Phàm đi về phía trước.
- Ồ, tiểu tử này
Dương Phàm thấy hơi cổ quái cảm giác được hành vi của người này hơi không bình thường. Đi qua mấy cái hành lang phía trước xuất hiện một cái phòng, cũng đồng dạng là nơi chữa bệnh nhưng thầy thuốc nơi này chỉ có hai ba người, bệnh nhân cũng ít hơn.
Nơi hành lang có hai người tu tiên có bộ mặt thanh tú, mặc thanh sam đang thủ hộ ngăn cản một ít người tiến vào. Thấy hai người Dương Phàm đi tới hai người kia cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi cho vào, không ngăn cản lại.
Hiển nhiên, nơi này là chuyên chữa bệnh cho người tu tiên phàm nhân không được phép tiến vào. Đi vào gian phòng này, Dương Phàm ngửi được một cỗ thanh hương nhàn nhạt. Một cỗ linh khí mỏng manh tinh khiết đang bập bềnh nơi này.
Căn phòng lớn như thế nhưng cũng chỉ có bốn năm người tu tiên tới xem bệnh. Bên trong vốn còn có ba Dược ư nữa. Trong đó có một Dược sư là một cô gái còn rất trẻ mặc một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu trắng, khuôn mặt trái xoan tú lệ, đôi mắt lộ ra vài phần linh tính, trên người mơ hồ tản ra một cỗ tiên khí. Mặc dù không tính là tuyệt sắc khuynh thành nhưng nàng cũng được coi là có tư sắc thượng giai!
Trịnh Vân Phi vừa thấy cô gái này ánh mắt lập tức sáng ngời, đi tới nhẹ giọng nói:
- Tích Đổng tiểu thư, ta tới đây!
Cô gái kia thấy hắn tới thì hé miệng cười:
- Trịnh Vân Phi, ngươi từ khi nào thì lại có thời gian loanh quanh tới chỗ của ta. Ta thấy sắc khí của ngươi rất tốt không giống như tới xem bệnh!
- Hắc hắc, hôm nay ta mang một bằng hữu tới thăm hỏi y quán của các vị!
Tích Đổng không tin, nhẹ nhàng liếc mắt sang Dương Phàm ở bên cạnh hắn, trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng không chủ động hỏi chuyện.
- Tích Đổng tiểu thư, ta nói cho ngươi biết nha, vị bằng hữu của ta cũng không phải là người thường nhé!
Trịnh Vân Phi đi tới trước hai bước cười đùa nói.
Dương Phàm như cười như không nhìn hắn không nghĩ rằng tên này còn nhân cơ hội này tới đây tán gái.
- Chờ ta chữa trị cho đạo hữu này đã rồi sẽ lại nói chuyện với các ngươi.
Tích Đổng khẽ vuốt mái tóc một cái, hiện lên một phen thi vị của nữ nhân rồi viết một đơn thuốc cho một vị Luyện Khí hậu kỳ trước mặt, còn lấy ra một dược phẩm, dặn dò:
- Công pháp ngươi tu luvện không hợp lý, âm hàn khí trong cơ thể ăn mòn nội tạng. Trong khi dùng thuốc không được tiếp tục tu luyện công pháp có thuộc tính âm hàn kia. Dùng thêm những viên thuốc trong bình này, cứ hai ngày dùng một viên. Sau một tháng, bệnh của ngươi sẽ khỏi. Khi đó có thể tiếp tục tu luvện công pháp kia.