Kê Oa thấy sát thần Trương Vệ Đông không tìm gã để gây sự, thần kinh căng cứng lập tức nới lỏng, cả người mềm nhũn nằm co quắp trên mặt đất. Đám Thiết thủ thấy cái tên đáng sợ kia đi về phía bọn họ thì vừa vặn khác biệt với Kê Oa, hai chân mỗi người run lên, mà ngay cả sắc mặt Thiết thủ cũng trở nên tái nhợt.
Nhưng thân là lão đại, Thiết thủ lại phải cả gan ra mặt.
- Đại ca, lần này là chúng tôi sai, chúng tôi chịu rồi, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một lần!
Thiết thủ thấy Trương Vệ Đông từng bước tới gần, đành chắp tay nói.
- Đại ca? Tôi già như vậy sao? Có điều xưng hô thế này nghe cũng được.
Trương Vệ Đông nhìn sang Thiết thủ sắc mặt tái nhợt, sau đó ném chỗ túi xách tới.
- Vừa hay muốn đón xe lại không còn tiền, coi như anh làm tài xế taxi đi.
Trương Vệ Đông vừa nói vừa đi về phía chiếc Land Rover màu đen.
Thiết Thủ cuống cuồng đón lấy đống túi, thấy Trương Vệ Đông vòng lại không phải vì tiếp tục chà đạp họ, mà chỉ bảo họ làm tài xế taxi một lúc, lòng mới thả lỏng. Y nào còn dám bất mãn rằng bản thân đường đường là lão đại băng đảng đua xe mà phải xách theo túi lớn túi nhỏ của người ta, lại còn phải đi làm lái xe. Thiết thủ xách đống túi chạy vội theo, chẳng còn tí nào phong phạm Hứa Văn Cường nữa.
- Đại ca muốn đi đại học Ngô Châu sao?
Cẩn cẩn thận thận cất kỹ mấy cái túi, ngồi lên vị trí lái, Thiết thủ cung kính hỏi.
Hết cách rồi, không đến năm giây mà ba mươi hai người ngã cả xuống đất, Trương Vệ Đông đúng là cường hãn thái quá, Thiết thủ bất đắc dĩ phải cẩn thận ứng đối.
Trương Vệ Đông gật đầu xem như trả lời, chỉ có điều đến lúc Thiết thủ nổ máy xong, đột nhiên hắn nhớ tới ít chuyện, khoát tay nói:
- Đợi chút.
Thiết Thủ nghe Trương Vệ Đông đột nhiên khoát tay bảo dừng, trái tim lập tức thắt lại, cho là hắn thay đổi chủ ý, vẫn muốn chà đạp họ tiếp.
- Mấy người này có ai tay chân nhanh nhẹn tới đây, phòng tôi còn cần quét dọn sửa sang một chút.
Trương Vệ Đông chỉ chỉ đám lưu manh đang nơm nớp lo sợ không dám đi mà nói.
Đại ca, ngài còn đùa người khác như thế nữa sẽ dọa thành bệnh tim đấy! Thiết thủ nghe hắn nói chỉ muốn tìm mấy người quét dọn phòng thì thở dài một hơi, sau đó chỉ vào đám Kê Oa:
- Kê Oa, A Tước, hai người chúng mày đi theo.
Thiết Thủ vừa dứt lời, Kê Oa và một em gái ăn mặc trước sau lộ liễu, dáng người ngạo nghễ, đôi chân thon dài trỏn lẳn lập tức đi lên.
Ruỳnh ruỳnh.
Tiếng động cơ mô-tô rú vang trong đêm, rất chói tai.
Trương Vệ Đông nghe thấy tiếng chói tai như thế không khỏi nhíu mày. Hai người này ăn mặc đã đủ bắt mắt, lại còn cưỡi cái cục sắt khoa trương như thế, bảo vệ trường cho đi vào mới là lạ!
- Lên xe của tao!
Ngay lúc Trương Vệ Đông nhíu mày, Thiết Thủ đã kêu Kê Oa và A Tước lên.
Trương Vệ Đông nghe vậy thì quay đầu nhìn Thiết thủ, thản nhiên nói:
- Không trách được anh lại có thể làm lão đại, coi như biết suy nghĩ.
Nếu là người khác khen Thiết thủ như thế, dám chắc không thiếu mấy quyền vào mồm. Nhưng Trương Vệ Đông nói lại làm lão đại Thiết thủ uy chấn của băng đảng đua xe tại khu Đông thành này cảm thấy lâng lâng, toàn thân khoan khoái dễ chịu.
- Đại ca quá khen!
Thiết thủ nhận lời khen, ngược lại không dám đắc ý quên tình hình, vội vàng khiêm tốn một câu.
- Tôi là Trương Vệ Đông.
Dù sao Trương Vệ Đông cũng là người đọc sách từ trong trường học đi ra, thấy Thiết thủ dễ bảo như vậy thì cũng mềm lòng, không muốn làm cho lão đại này không chịu nổi, nghe vậy liền vươn tay ra mà nỏi thật thản nhiên.
- Thì ra là Đông ca, em là Đỗ Uy, người trong đạo gọi là Thiết thủ, anh cứ gọi tiểu Đỗ là được rồi.
Thấy Trương Vệ Đông vị “Cao thủ võ lâm” trong truyền thuyết này vươn tay ra, Thiết thủ có cảm giác được yêu mà sợ, vội vàng nắm chặt tay Trương Vệ Đông, khiêm tốn nói.
- Vậy gọi anh là Thiết thủ đi, tôi biết trên đời này đã có người ở bạch đạo thì sẽ có người lăn lộn chốn hắc đạo. Tôi cũng không bắt buộc các người cải tà quy chính gì gì đó. Nhưng hôm nay anh đã động đến tôi, tôi chỉ cảnh cáo anh một câu, đừng bắt nạt người dân bình thường. Nếu để cho tôi biết nữa thì không được dễ dàng như hôm nay nữa đâu!
Trương Vệ Đông nói xong móc một đồng tiền xu trong túi ra, vuốt một cái, đồng tiền lập tức biến thành một cục kim loại méo, trông như đất dẻo bị bóp vào vậy.
Đây là Niken mạ thép, dùng mũi khoan mà khoan còn phải mất ít sức mới đục thủng, thế mà cái vị trước mắt này chỉ dùng ngón tay đã vê thành một cục. Ngón tay đấy mà đâm vào người thì còn không đục cho một lỗ!
Thiết thủ nhìn Trương Vệ Đông vo tiền xu thành cục, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống như thác. Lúc này anh ta mới biết, vừa rồi Trương Vệ Đông xuống tay đã khách khí cỡ nào. Nếu hắn thực sự dùng thêm chút lực mà nói, đoán chừng bọn họ không chết cũng tàn phế.
- Đúng, đúng, em nhất định nhớ kỹ lời dạy bảo hôm nay của Đông ca!
Chút can đảm cuối cùng của lão đại băng đua xe là Thiết thủ đã bị chiêu thức ấy của Trương Vệ Đông dọa chết khiếp, liên tục gật đầu. Vừa mới lên xe, thấy cảnh vừa xong, Kê Oa và A Tước đã sớm sợ đến trợn mắt há hốc mồm, sắp đái cả ra quần.
- Nhớ kỹ là được rồi, có điều, chuyện hôm nay đừng nói ra!
Trương Vệ Đông tiện tay ném đồng xu đã méo mó cho Thiết thủ.
Thiết thủ luống cuống tiếp lấy, đồng xu nóng hôi hổi, giống như vừa mới bị lửa nung nóng, nhưng Thiết thủ cầm mà tay chân lạnh như băng, lại tiếp tục gật đầu liên tục.
- Được rồi, lái xe đi.
Trương Vệ Đông chuyển đầu sang cửa xe.
Thiết thủ nghe vậy liền trân trọng thu đồng tiền méo lại, sau đó thò đầu ra cửa xe, quát:
- Chuyện đêm này nếu thằng khốn nào để lộ, tao cho A Vũ chọc nát hậu môn nó.
Nói xong Thiết thủ đạp mạnh chân ga, chiếc xe việt lập tức xông ra ngoài. Gần như cùng lúc đó, ngoại trừ A Vũ, tất cả mọi người cảm thấy cơ hậu môn thắt chặt, theo bản năng lấy tay che mông.
A Vũ, một trong bốn tay đấm kim bài của băng, hình dáng cao lớn thô kệch, là một dạng đàn ông mạnh mẽ, đồng thời cũng là dân đồng tính.
Kỹ thuật lái xe của Thiết thủ rất tốt, lái xe vừa ổn vừa nhanh, một lúc đã đến cổng đại học Ngô Châu.
Đại học Ngô Châu có năm cổng, trong đó dọc theo phía Đông có hai cái. Một cửa phía Đông là cổng chính, có tám bảo vệ canh chừng, xe ra vào đều phải xuất trình giấy tờ, hỏi thăm vài câu. Một cổng khác là cổng vào khu ký túc xá của giáo viên, cổng này người ra vào đều là bạn bè người thân của giáo viên, cơ bản là mở ra bất kể thời tiết, không có nguyên nhân đặc biệt thì bảo vệ cổng cơ bản sẽ không hỏi, tất cả mọi người gọi cái cổng này là cổng lão đại.
Chuyện này Trương Vệ Đông mới tới ngược lại không biết. Hắn còn đang nghĩ, lát nữa tới trường bị bảo vệ cổng tra hỏi thì nói thế nào, Thiết thủ đã lái xe tới trước cổng lão đại.
Nhìn xe đi qua cổng trót lọt, Trương Vệ Đông hơi kinh ngạc nói:
- Xem ra anh rất quen thuộc đối với đại học Ngô Châu?
- Em lăn lộn ở vùng này, bản thân cũng đầu tư mấy quán rượu hưu nhàn. Nếu Đông ca muốn tìm thú vui hay gặp người nào mắt mù không nhìn người ở cái vùng này, cứ báo tên cho em là được.
Nói xong mấy câu, cuối cùng Thiết thủ cũng tìm về được chút tự tôn, cả người thoáng cái có tinh thần hơn nhiều.
- Ha, xem ra anh sống rất tốt!
Trương Vệ Đông liếc một cái.
Trương Vệ Đông vừa nói, Thiết thủ chợt hồi thần. Cái vị đứng bên cạnh anh ta là loại quái thai có thể vo nặn tiền xu, tí năng lực của mình mang ra trước mặt hắn có cái gì mà khoe khoang.
Nghĩ như vậy, Thiết thủ lập khiêm tốn nói:
- Ha ha, trước mặt Đông ca không dám nói. Cũng vì khi còn bé nhà nghèo, do cuộc sống bức bách mới đi lên con đường này. Hôm nay muốn quay đầu lại nhưng trái tim đã trở nên hoang dã, lại không nỡ bỏ cơ nghiệp này, lại nói dưới tay cũng còn một đám đàn em phải nuôi, không buông tay được.
- Đông ca, Thiết thủ ca rất bảo vệ chúng em. Hơn nữa trên địa bàn chúng em từ trước tới giờ không có người dùng ma túy, cũng chưa bao giờ bắt buộc con gái làm chuyện đó.
Kê Oa xen miệng.
Trương Vệ Đông hơi kinh ngạc liếc về phía cái gã Kê Oa vừa rồi còn nhát như chuột, làm gã lại sợ hãi co đầu lại, tiếp tục run rẩy.
Trương Vệ Đông thấy thế liền cười cười, quay đầu lại nói với Thiết thủ:
- Xem ra anh làm lão đại cũng tốt lắm.
Thiết thủ được Trương Vệ Đông khen, gãi đầu gãi tai, ngượng ngùng cười cười, nói sang chuyện khác:
- Đông ca ở trong ký túc xá nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT