"Thầy ơi cẩn thận!" trong lòng Lý Trung tuy rằng oán giận thầy mình phá hôi, nhưng thấy Bân ca một mặt hung hãn vung gậy sắt dài lên đánh tới đầu của ông thầy văn nhược của mình, vẫn là đột nhiên đánh bạo đứng lên, một bên kinh ngạc thốt lên một câu vừa nắm một cái ghế lên bên người.

Ngay khi Lý Trung thuận lợi cầm cái ghê giơ lên thì bên kia Trương Vệ Đông đã hừ lạnh một tiếng, tay quơ ra một phát bắt được gậy sắt.

"Cút!" Trương Vệ Đông tay cầm lấy gậy sắt, chân cũng không hề nhàn rỗi, giơ lên quay về bụng Bân ca đạp tới một cái.

Nhất thời một luồng lực trùng kích cực lớn rơi lên bụng Bân ca, Bân ca chỉ thấy bụng một cơn đau quặn, cả người không tự chủ được bay về phía sau, bồng một tiếng rơi vào trên người của gã tóc vàng đứng sau lưng, sau đó nặng nề đè luôn lên người gã.

Trong phút chốc, toàn bộ căn phòng ăn yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy. Tất cả mọi người hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông tay cầm gậy sắt, khí định thần nhàn đứng trước mặt nhóm học sinh.

Mắt kính gọng đen, da dẻ trắng nõn mềm mại, vóc người gầy gò cao cao, một thư sinh trói gà không chặt, nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể tin tưởng, hắn không những đoạt lấy gậy sắt trong tay Bân ca, hơn nữa còn một cước đá gã bay ra rồi!

"Thầy Trương!" một hồi lâu, đám người Lý Trung cuối cùng cũng rõ ràng đây đã xảy ra chuyện gì, không khỏi gương mặt vui mừng kêu lên, cũng không còn kinh hoảng như trước, thật muốn ngay lập tức nép vào người hắn. Dáng vẻ của Trương Vệ Đông văn nhược bỗng trở nên cao to trong lòng bọn họ.

"Mẹ, còn ngây ngốc làm gì, đánh tẹt ga cho bố mày!" Bân ca cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên từ dưới đất bò lên, sau đó thuận lợi vung lên một cái ghế.

Một tiếng gọi này của Bân ca, bọn côn đồ bỗng bừng tỉnh ngộ lại, vung gậy sắt trong tay đánh tới Trương Vệ Đông.

Bảy, tám tên côn đồ giơ gậy sắt lên xông tới, tràng cảnh đó tương đối khuếch đại đáng sợ, đám người Lý Trung xưa nay chưa bao giờ trải qua cảnh này, mới vừa rồi thấy Trương Vệ Đông đại triển thần uy mà kích động, lá gan cũng lớn hơn không ít. Nhưng lúc này vừa nhìn thấy lại bị dọa tiếp, đặc biệt là mấy người Lữ Nhã Phân càng sợ đến mức âm thanh kêu lên, tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.

Trương Vệ Đông lo lắng bọn côn đồ làm thương tổn tới đám người Lý Trung, thấy vậy cũng không kịp nghĩ tới việc ra tay tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, vung gậy sắt lên nhanh như tia chớp hướng tới bọn côn đồ bất chấp mọi thứ đập tới, mỗi một côn đập xuống đều mang theo chút sức.

Những tên côn đồ kia bất quá mạnh hơn chút xíu so với người thường mà thôi, làm sao là đối thủ của Trương Vệ Đông, Trương Vệ Đông đập xuống liên tiếp bùm bùm, nhất thời tiếng kêu rên nổi lên bốn phía phòng ăn, chỉ trong chớp mắt, bảy tên lưu manh toàn bộ đều ôm chân tay nằm trên mặt đất. Chỉ còn dư lại Bân ca một thân một mình đần độn cầm cái ghế đứng tại chỗ, bỗng trở nên lẻ loi cô độc trong căn phòng ăn.

"Hai vạn đồng đưa đây?" Trương Vệ Đông cầm gậy sắt trong tay, gương mặt lạnh lùng tiến lên một bước nói.

"Không, không có!" dù cho Bân ca tự cao là có đàn em đông đảo, sau lưng lại có cha là phó cục trưởng công an dựa lưng, lúc này cũng sợ đến nói chuyện cũng run run.

"Không có, mày định chơi tao hả?" Trương Vệ Đông giơ chân lên đạp một cước tới Bân ca.

Bân ca bị một cước đá bay ra phía sau rơi mạnh trên mặt đất, đau đến mức gã nhe răng nhếch miệng, nửa ngày sau cũng bò dậy không nổi.

Tuy nhiên Trương Vệ Đông hiển nhiên là khá tức giận đám người này, đặc biệt là thằng Bân ca ỷ mình có người thân ở cục công an này, đi ra ngoài làm xằng làm bậy, càng làm cho Trương Vệ Đông khinh thường và tức giận, cũng không muốn liền đơn giản như vậy thì buông tha bọn chúng. Vì vậy cho nên Trương Vệ Đông tiến lên một bước, một cước đạp trên ngực Bân ca, lạnh lùng nói: "Hai vạn đồng tiền, một xu cũng không được thiếu!"

Trương Vệ Đông vốn là một người lịch sự nho nhã, da trắng thịt trơn, làm cho người ta có cảm giác mi thanh mục tú. Nhưng bây giờ một chân hắn đạp trên ngực Bân ca, thì khuôn mặt mi thanh mục tú ấy trở nên đặc biệt âm u, Bân ca nhìn một chút thì trong lòng phát lạnh. Cho tới đám người Lý Trung thì triệt để choáng váng, mới vừa một khắc trước bọn họ còn đang bị dọa dẫm, còn oán giận Trương Vệ Đông là một con mọt sách chính cống, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt công phu, ông thầy mọt sách này lại bắt đầu dọa dẫm ngược lại bọn lưu manh này.

Giáo viên bắt nạt lưu manh, cái này, chuyện này cũng con mẹ nó quá hoang đường đi!

"Mày, mày đừng càn rỡ, cha tao là trưởng cục công an, trị an vùng này đều do ông ấy quản, thằng nhóc mày nếu như dám..." trong lòng Bân ca mặc dù có chút sợ sệt, nhưng nếu thật muốn giao ra hai vạn đồng này, mặt mũi gã vất đi đâu, vì vậy nên cố nén sợ hãi trong lòng, ngoài mạnh trong yếu nói.

Trương Vệ Đông tâm địa vốn dễ chịu, lại nói phía sau đứng bảy học sinh, cho nên cũng phải nghĩ tới một chút ảnh hưởng, nếu lúc này bọn Bân ca nói vài câu xin lỗi, chưa biết chừng hắn cũng sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện. Không nghĩ tới Bân ca vẫn mang cha ra dọa dẫm uy hiếp hắn. Trương Vệ Đông nhất thời giận không chỗ phát tiết, thậm chí hận đến cả cha nó, giơ gậy sắt trong tay đập xuống tay Bân ca.

"A!" Bân ca ôm cánh tay gào khóc thảm thiết.

Còn lại bọn côn đồ đang nằm rên ai ai hừ hừ, không nghĩ tới đối phương rõ ràng biết đó là con của trưởng cục công an mà vẫn dám xuống tay ác độc, nhất thời trong lòng thấy rét lạnh kéo dài từ mông thông lên tới não, không dám phát ra nửa điểm âm thanh, càng không tên nào dám xông lên cứu đại ca bọn chúng.

Mấy người Lý Trung cũng sợ đến ngây người, bọn họ không hề nghĩ tới thầy Trương nhìn bề ngoài nhã nhặn thư sinh như vậy, nhưng hung hãn lên thì có trời cản cũng không được.

"Tao không muốn nói thêm lần thứ hai." Trương Vệ Đông chậm rãi giơ gậy sắt lên, mặt lạnh lùng nhàn nhạt nói.

Dù sao Bân ca cũng không phải anh hùng liếm máu lớn lên gì đó, chỉ là ỷ vào trong nhà có chút tiền và chút quyền, không làm việc đàng hoàng, làm thanh niên bất lương bắt nạt đàn ông trêu ghẹo đàn bà, Trương Vệ Đông hung ác như vậy, lá gan của gã sớm đã bị dọa teo mất. Thấy Trương Vệ Đông lần thứ hai giơ gậy sắt lên, gương mặt lập tức như khóc tang, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của xe cảnh sát. Cũng không biết là do ông chủ phòng ăn báo cảnh sát hay sao.

"Ha ha, cảnh sát đến rồi! Thằng nhóc mày có lá gan đánh bố mày nha, mày có gan thì đánh tao trước mặt cảnh sát coi!" nghe được tiếng còi của xe cảnh sát, Bân ca không những không lộ ra vẻ mặt hoang mang sợ sệt chút nào, ngược lại thu hồi ngay vẻ mặt như đưa đám, đắc ý phách lối gào lên với Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông dù sao cũng còn trẻ tuổi nóng tính, hơn nữa người tài cao gan lớn, làm gì quản cha Bân ca có phải cục trưởng công an hay gì đó, thấy Bân ca lúc này vẫn còn kiêu ngạo lớn lối như vậy, giơ gậy sắt lên gõ mạnh xuống. Lực đạo được Trương Vệ Đông khống chế rất tốt, vừa vặn không đánh cho Bân ca tàn phế, nhưng cũng có thể đánh cho hắn đau đến tận xương tủy.

"A! A!" Bân ca không ngờ Trương Vệ Đông rõ ràng biết cảnh sát lập tức chạy tới còn dám đánh gã, đau đến lăn lộn dưới đất, nước mắt nước mũi tung bay, trong lòng vừa sợ vừa hận Trương Vệ Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play