Sau khi nói xong, Lý Lệ chỉ có thể lắc đầu quay người rời đi. Vì vấn đề tuổi tác, Lý Lệ không dám tưởng tượng gì với Trương Vệ Đông, cho nên từ đáy lòng ngược lại hy vọng có thể góp Tô Lăng Phỉ và Trương Vệ Đông thành một đôi, có điều bây giờ xem ra là một đôi oan gia, không phải đùa!
Rời phòng thí nghiệm, Lý Lệ vẫn còn hơi nghi hoặc và chưa từ bỏ ý định, quay về văn phòng, thấy Trương Vệ Đông đang xem tư liệu, cô do dự một chút rồi hỏi:
- Vệ Đông, có phải trước kia cậu với Lăng Phỉ có hiểu lầm gì đó à?
Hiểu lầm? Có nhưng đã giải thích từ lâu rồi, căn bản là đồ đàn bà ngực to não bằng quả nho! Trương Vệ Đông oán thầm, ngoài miệng lại hỏi ngược lại:
- Hiểu lầm? Tôi vừa mới đến ba ngày thì có hiểu lầm gì với cô ấy?
Lý Lệ nghĩ lại cũng thấy đúng. Hai người họ mới biết nhau hai ba ngày thì có gì ghê gớm mà hiểu lầm. Xem ra là vì thái độ của Trương Vệ Đông với Tô Lăng Phỉ quá mức lãnh đạm, làm cho mỹ nữ Tô xưa nay quen được người chú ý phải khó chịu. Điều này càng khiến Lý Lệ cảm giác mình suy đoán có lý, vì vậy nói:
- Được rồi, không cần biết hai người có không hiểu lầm gì hay không, cô gái Lăng Phỉ này thực ra là người mặt lạnh tim nóng, sau này có chuyện gì cậu nhường cô ấy một chút là được. Dù sao mọi người còn làm chung văn phòng, cậu và cô ấy còn cùng một tổ đề, nếu quan hệ đổ vỡ rồi thì cũng bất lợi với việc hợp tác nghiên cứu khoa học của hai người.
Ngoại trừ không đồng ý với câu “cô gái Lăng Phỉ này thực ra là người mặt lạnh tim nóng” ra, Trương Vệ Đông cảm thấy lời của Lý Lệ rất đúng trọng tâm, cũng là vì muốn tốt cho hắn, cho nên gật đầu nói:
- Được rồi chị Lệ, chỉ cần cô ta không trêu chọc tôi, tôi sẽ tận lực nhường cô ta một chút.
Đúng là người kiêu ngạo! Lý Lệ nghe xong thầm lắc đầu. Có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, Trương Vệ Đông tuổi trẻ đẹp trai, uyên bác, còn biết võ công, người như vậy không có tư cách kiêu ngạo thì người nào có.
Nghĩ như vậy, Lý Lệ lại phát hiện thật ra Trương Vệ Đông thực sự kính trọng mình, lòng cảm động, trong lúc không hay không biết cảm thấy Tô Lăng Phỉ quá mức tự phụ. Dựa vào đâu mà người ta phải nhường cho cô? Chẳng lẽ là người đẹp thì ngon sao?
Lý Lệ lại không biết người bạn tốt kiêm đồng sự của mình vốn thủ thân như ngọc, thế nhưng không chỉ bị Trương Vệ Đông nhìn sạch nửa người trên, mà ngay cả quần áo cũng bị hắn cởi một cái.
- Vậy được, cậu tra tư liệu đi. Có điều cậu cũng không cần phải nhường nhịn quá.
Lý Lệ nói xong, đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Lý Lệ, Trương Vệ Đông thầm cảm động, nghĩ, vẫn là chị Lệ quan tâm người khác, Tô Lăng Phỉ so với chị ấy đơn giản chỉ là một lão bà phù thủy.
Ngồi trong phòng làm việc xem tư liệu một ngày, Trương Vệ Đông đã hiểu khá sâu đối với đề tai này, cũng có lý giải và kế hoạch của mình. Vì vậy sau khi tan tầm về nhà, hắn đã căn cứ vào mạch suy nghĩ, phương pháp, lộ tuyến kỹ thuật của đề tài đã định ra trước đó mà thức suốt đêm viết phương án công tác của mình thật kỹ càng, chuẩn bị hôm sau đưa cho giáo sư Tần Hồng xem qua. Nếu như giáo sư cảm thấy không có vấn đề, Trương Vệ Đông sẽ bắt đầu thí nghiệm theo như phương án khởi thảo của mình.
Ngày hôm sau, lại là một ngày nắng ráo, sáng sủa nhưng nóng nực.
Trương Vệ Đông rời giường từ sớm, sau đó đi ra ban công. Ánh mắt hắn quét qua khu rừng cổ, quả nhiên thấy ông lão hôm qua.
Trương Vệ Đông khẽ cau mày, trong lòng có mâu thuẫn. Nếu ông lão chỉ ngẫu nhiên tu luyện tại rừng cổ, hoặc không thấy hành động xoay người nhặt rác của lão, Trương Vệ Đông khẳng định không bận tâm đến ông nữa. Dù sao thì hai người không thân chẳng quen, Trương Vệ Đông không hảo tâm đến mức đi nhắc nhở lão. Huống hồ với tu vi nửa bước vào ngưỡng cửa tu chân của ông lão hiện giờ, nếu Trương Vệ Đông có lòng tốt nhắc nhở sẽ khó tránh khỏi bị lão nhận ra.
Thế nhưng đã biết rằng ông lão đang đi sai đường, rõ ràng chỉ cần một câu để lão tránh sai lầm mà lại không làm, điều này xung đột với bản tính thiện lương của Trương Vệ Đông, làm cho lòng hắn băn khoăn, cảm thấy thiệt thòi cho lão.
Được rồi, đi qua xem một chút xem sao. Nếu ông lão thật sự khiêm tốn tiếp nhận thì chỉ điểm vài câu. Dù sao hôm nay tu vi của hắn đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ cần làm việc cẩn thận một chút, không khinh địch bạo lộ thực lực chân chính của mình, cũng không cần phải rụt đầu rụt đuôi, trốn trốn tránh tránh. Huống hồ trên thế giới này cũng không biết Tu Chân Giới gì đó, cho dù có, ta không đi trêu chọc bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có thể vô duyên vô cớ gây chuyện với ta hay sao? Lại nói ta cũng chẳng phải bùn mà nặn, không có chuyện đánh không lại bọn họ.
Sau khi quyết định, Trương Vệ Đông quay người về phòng rửa mặt, đi xuống tầng dọc theo bên hồ tới chỗ Rừng cây cổ, sau đó lẳng lặng đứng quan sát ông lão.
Ông lão nhanh chóng phát hiện Vệ Đông đang quan sát, ban đầu cũng không để ý. Trước kia lúc lão luyện công cũng có người xuất phát từ hiếu kỳ đứng bên nhìn một hồi. Nhưng Trương Vệ Đông đứng cạnh nửa giờ cũng chưa đi, ông lão thấy kỳ lạ, cũng không thể tĩnh tâm tu luyện nữa. Vì vậy lão hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài một hơi, mở mắt nhìn về phía Trương Vệ Đông.
Ánh mắt ông lão sắc bén, vừa nhìn đã lập tức phát hiện. Tuy vẻ ngoài Trương Vệ Đông nho nhã yếu đuối, nhưng giữa trán đầy đặn, đôi mắt có thần và thanh tịnh, không giống thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, mắt lão sáng lên, tinh tế đánh giá Vệ Đông.
Trương Vệ Đông thấy lão dò xét mình cũng không lùi bước, chỉ yên lặng đứng yên tùy cho lão dò xét, rất có phong phạm cao thủ.
- Chàng trai, nhìn lâu như vậy có phải muốn học công phu luyện khí dưỡng sinh với lão già này không?
Ông lão tự nhiên biết ánh mắt mình sắc bén hơn người thường nhiều. Thấy Trương Vệ Đông bị mình nhìn mà còn có thể bình thản ung dung, không chút biểu hiện khiếp đảm hoặc mất tự nhiên, ông lão rốt cuộc phải vuốt râu hỏi. Phối hợp với bộ trang phục cổ điển trên người, rất có mùi vị tiên phong đạo cốt.
Trương Vệ Đông thấy dường như lão muốn thu mình làm đệ tử thì thầm buồn cười, với chút tu vi của lão à, mình làm sư phụ lão còn nghe được.
Đương nhiên lời này Trương Vệ Đông sẽ không nói ra miệng, cười lắc đầu, nói:
- Lão tiên sinh hiểu lầm, chẳng qua tôi thấy ở đây không hợp cho ông tu luyện lắm đâu. Ông lão như nghe được chuyện gì rất thú vị, vuốt vuốt chòm râu cười nhìn Trương Vệ Đông, nói:
- Ha, người thanh niên nói nghe xem, dưới cây cổ thụ che trời, cành lá rậm rạp, không khí trong lành, tràn ngập sức sống thế này, làm sao lại không thích hợp tu luyện?
Cũng khó trách ông lão lại có phản ứng như thế. Từ nhỏ lão đã tu luyện, tuy không dám nói là đại sư công phu nội gia một đời, nhưng trong xã hội đã từ bỏ cái gọi là võ lâm này thì vẫn có chút danh tiếng, lại nói còn coi như là võ lâm tiền bối. Không ngờ hôm nay lại có một thanh niên mới khoảng hai mươi tuổi đầu lớn tiếng chỉ điểm cho lão.
Trương Vệ Đông biết ông lão tuyệt đối không nhìn ra tu vi của mình. Thậm chí từ sau đêm đột phá, trực giác nói cho hắn biết, vì ngũ hành trong cơ thể tương sinh tương khắc, tự thành một vùng trời nhỏ cân đối, chỉ cần mình không phóng chân nguyên pháp lực ra, cho dù cao thủ tu chân của thế giới này có thực đi nữa, nếu không tra xét rõ ràng cũng khó phát hiện thân phận người tu chân của hắn, chớ nói là cảnh giới cụ thể. Cho nên hắn thật sự không cảm thấy câu hỏi của ông lão có vấn đề gì. Ngược lại, vì ông lão không bởi hắn còn trẻ mà trách cứ hắn nói lung tung, Trương Vệ Đông càng phát giác ông lão này là người tốt.
Chính là vì có cảm giác này, Trương Vệ Đông rốt cục quyết định chỉ điểm cho ông lão một hai câu, hắn cười nói:
- Trời đất có ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Người cũng có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Trong năm thứ đó thì thứ ông có duy nhất là hệ Mộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT