Vóc dáng ông lão không cao, mặt gầy, râu bạc phơ. Lão mặc bộ quần áo lụa màu trắng, chân mang giày vải, từ xa nhìn lại rất có tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt Trương Vệ Đông chuyển từ cây nhãn lồng sang ông lão, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khẽ cau mày.
Bảy năm qua, Trương Vệ Đông chưa từng gặp người tu chân nào, nhưng lại gặp một số người luyện công. Có điều chỉ được cái dáng bên ngoài, cao nhất cũng chỉ tương đương với Luyện khí tầng một tiêu chuẩn, hơn nữa chân khí pha tạp, có lượng không có chất. Không chỉ thế, họ đều là những lão già bảy tám mươi tuổi, ngoài mục đích cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, sống lâu hơn người thường một ít, thì còn cách người tu chân mà Trương Vệ Đông nghĩ xa vạn dặm.
Trái lại ông lão đứng dưới cây nhãn lồng cổ thụ kia, dù cách rất xa, khi ông ta vừa vận chuyển công pháp thì Trương Vệ Đông vẫn có thể cảm nhận được sóng linh khí trong phạm vi một mét quanh thân lão. Cho nên hắn phán định ông lão kia đã luyện công pháp nội gia đến trình độ nhất định, có lẽ sắp đạt đến cảnh giới Luyện khí tầng ba, tầng bốn tiêu chuẩn. Luyện khí tầng ba thuộc về Luyện khí sơ kỳ, còn Luyện khí tầng bốn lại thuộc về Luyện khí trung kỳ, cho nên nhìn như chỉ cách một tầng, đối với người tu luyện lại là một khoảng cách không lớn không nhỏ.
Tu luyện công pháp nội gia đến cảnh giới như ông lão thực ra đã cực kỳ lợi hại. Theo tiêu chuẩn của Trương Vệ Đông đối với người tu chân, nếu ông lão kia có thể tiến thêm một bước, chỉ sợ có thể sờ đến cánh cửa tu chân.
“Đáng tiếc tuổi đã lớn, tu luyện không đúng phương pháp, ngay cả chỗ tu luyện cũng chọn sai rồi, đời này xem ra không có hy vọng!" Nếu trước kia gặp được người tu luyện công pháp nội gia đến cảnh giới cỡ ông lão này, Trương Vệ Đông sẽ cẩn thận quan sát một thời gian ngắn. Có điều từ đêm đó hắn đột phá lên Trúc Cơ kỳ, lại vô tình tiến vào cảnh giới huyền diệu "Thiên Nhân Hợp Nhất", hiểu thông rất nhiều thứ, tự nhiên tầm mắt cao hơn trước kia rất nhiều, chỉ nhìn ông lão vài lần đã mất hứng thú, lắc đầu tiếp tục thưởng thức cảnh trí khác của sân trường.
Đứng ở trên ban công lẳng lặng thưởng thức cảnh sáng sớm trên sân trường một lát, thấy sắp đến giờ, Trương Vệ Đông vào phòng rửa mặt, sau đó đeo laptop ra khỏi phòng.
Lúc đóng cửa vừa vặn nhìn thấy Tô Lăng Phỉ cũng đi ra từ phòng 707, eo thon, mông tròn, tóc dài xõa vai, lòng bất mãn và cơn tức giận với cô ta của Trương Vệ Đông biến mất một cách khó giải thích. Nghĩ lại mọi người không chỉ ở chung một tầng lầu, còn làm việc chung văn phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu thật sự gây chuyện náo loạn thì không hay. Vì vậy Trương Vệ Đông do dự một chút, tận lực nở nụ cười xán lạn, chào hỏi Tô Lăng Phỉ:
- Chào buổi sáng, cô Tô!
- Hừ! Vô sỉ hạ lưu!
Tô Lăng Phỉ hất tóc, lưu cho Trương Vệ Đông bóng lưng khinh thường lạnh lùng, bước lịch kịch xuống tầng.
Trương Vệ Đông nhìn bóng lưng Tô Lăng Phỉ rời đi, khó hiểu đưa tay lên sờ mặt. Vừa rồi mình cười rất chân thành mà, ở đâu ra vô sỉ hạ lưu. Đàn bà đúng là không thể nói lý. Không chấp, không chấp, chẳng muốn so đo với loại đàn bà con gái này. Lần sau cô ta còn dám chơi đểu ta thì nên thế nào được thế đó, tuyệt không nương tay nữa, càng không làm cái chuyện lòng tốt ngu ngốc như tối qua nữa.
Trương Vệ Đông âm thầm hạ quyết tâm, đeo balo lệch vai, chầm chập đi xuống. Hắn đi chậm tất nhiên là vì không muốn nhìn thấy cô gái kia.
Đi xuống tầng, bước trên sân trường, hít thở không khí trong lành buổi sáng, tâm tình Trương Vệ Đông lại từ từ khá hơn.
Vượt qua chỗ ngã ba Trương Vệ Đông thấy được ông lão tu luyện dưới cây nhãn lồng cổ thụ kia. Ông lão trông như võ sư trong truyện tiểu thuyết, huyệt Thái Dương hai bên nhô cao, làn da rất tốt, hầu như không nhìn ra được vẻ già cả, tinh thần phấn chấn. Từ mái tóc bạc phơ và vẻ tang thương tuế nguyệt có thể nhìn ra tuổi quá thất tuần, thậm chí trên tám mươi cũng khó nói, nhưng nhìn sơ qua cũng chỉ hơn sáu mươi. Trương Vệ Đông thầm cảm thán, nếu cha mẹ đến tuổi này cũng khỏe mạnh như vậy, làm con như hắn cũng không phải tiếc nuối.
Lòng đang cảm thán, Trương Vệ Đông thấy ông lão nhặt vỏ chuối trên đất lên, sau đó mang đi ném vào thùng rác gần đó.
Nhìn cử chỉ giản dị rất đời thường của ông lão, dường như một cái dây đàn nào đó sâu trong lòng Trương Vệ Đông được gẩy lên.
Có lẽ mình cần phải nói cho ông lão biết chỗ rừng cây kia không thích hợp cho việc tu luyện. Trương Vệ Đông nhìn ông lão đã đi xa, lòng do dự.
Cho đến khi bóng lưng ông lão biến mất nơi cuối đường, Trương Vệ Đông mới quay người đi tới căn tin.
Tùy tiện ăn bữa sáng, vì trời còn sớm, Trương Vệ Đông đeo ba lô đi tới tòa nhà học viện, lòng còn nghĩ về chuyện ông lão, có điều trong chốc lát khó có thể quyết định.
Không hay không biết đã đến cửa phòng làm việc 303, Trương Vệ Đông đẩy cửa ra, Tô Lăng Phỉ đã ngồi bên trong.
Bởi vì lúc sáng sớm có lòng tốt chào hỏi cô ta lại đụng phải tường, Trương Vệ Đông đương nhiên khinh thường việc dán cái mặt nóng của mình vào cái mông lạnh của người ta, cho nên vào cửa không thèm liếc Tô Lăng Phỉ, tự nhiên đi đến đặt ba lô lên bàn mình, sau đó chậm rãi lấy laptop ra.
Sáng nay Tô Lăng Phỉ hất đầu bỏ đi, sau đó thực ra cũng nghĩ rất nhiều. Cô cảm thấy tiếp tục đối xử với Trương Vệ Đông như vậy thực không phải biện pháp hay. Huống hồ hai người còn làm chung một tổ đề tài, có một số việc còn phải thảo luận trước. Suy nghĩ kỹ càng, chuyện tối qua cũng không thể đổ hết cho Trương Vệ Đông, huống chi hắn cũng không nhân lúc mình bất tỉnh nhân sự mà cởi sạch, nói rõ rằng bản chất của hắn không xấu. Đương nhiên cái chuyện Trương Vệ Đông không thừa dịp cô uống say mà cởi sạch cô ra, lòng Tô Lăng Phỉ vẫn còn cảm giác tổn thương vì bị khinh thường, nhưng ít ra so với bị cởi sạch thì tốt hơn nhiều. Cho nên, Tô Lăng Phỉ ăn sáng xong, tức giận trong lòng cũng xuôi dần xuống, chuẩn bị thành khẩn, thẳng thắn nói chuyện với Trương Vệ Đông, hai người bắt tay giảng hòa cho thỏa đáng, cùng lắm đến lúc đó ngoại trừ trong công tác có việc cần, còn thì ít qua lại với hắn là được.
Nhưng Tô Lăng Phỉ tự cho là mình rất đại độ, đã phải chịu thiệt thòi lớn như thế còn chuẩn bị bất kể hiềm khích lúc trước mà bắt tay giảng hòa với hắn, lại không nghĩ rằng lúc Trương Vệ Đông đẩy cửa đi vào còn không thèm liếc sang cô một cái, hoàn toàn xem cô như không khí, cục tức mà Tô Lăng Phỉ phí hết sức chín trâu hai hổ mới đè xuống bụng lập tức bùng nổ.
- Hừ! Hừ!
Lỗ mũi Tô Lăng Phỉ liên tục phát ra hai tiếng hừ lạnh để phát tiết cơn giận trong lòng, đương nhiên cũng để nhắc nhở Trương Vệ Đông về sự tồn tại của mình.
Chẳng qua cái tiếng này rơi vào tai Trương Vệ Đông liền thay đổi ý nghĩa hoàn toàn. Hắn nhíu mày, nghĩ thầm, bà cô này đúng là cái loại bất chấp lý lẽ, may mắn vừa rồi ta không chào hỏi cô ta, bằng không chẳng phải tự mình rước nhục!
Điều mà con người ta đôi khi khó chịu nhất không phải bị người mắng, mà là bị người hoàn toàn ngó lơ. Tô Lăng Phỉ liên tục hừ lạnh, nhưng Trương Vệ Đông không thèm đánh một cái rắm, điều này khiến cô có cảm giác lửa nghẹn lại không được phát tiết. Ngược lại cô tình nguyện để Trương Vệ Đông đứng dậy chửi mắng với cô một trận, vậy ít ra còn có thể nói rõ tại sao cô bắn tên không đích, ít nhất còn nói rõ tiếng hừ lạnh của cô còn có tác dụng.
Vì vậy Tô Lăng Phỉ lại có cảm giác ngực muốn nổ tung, một lần nữa có cảm giác kích động đến mức muốn nhảy lên.
Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, Lý Lệ tới.
- Chào buổi sáng chị Lệ!
Thấy Lý Lệ đến, Trương Vệ Đông lập tức mỉm cười chào hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT