Phùng Tiểu Đao cùng lắm cũng chỉ một tên du côn lưu manh, nghe Đỗ Uy cũng nói như vậy, liền nghĩ rằng Trương Vệ Đông là loại người dám buôn lậu súng đạn, lại có thể có cấp bậc giống như mấy ông trùm Mafia ở nước ngoài, nhất thời sợ đến hai chân run lẩy bẩy, hồn phách xém chút nữa bay mất.
- Như vậy, như vậy Đỗ tổng, sau này có khi nào hắn tìm người giết chết tôi không?
Phùng Tiểu Đao sợ đến mức lắp bắp hỏi.
Đỗ Uy thấy Phùng Tiểu Đao bị mình dọa sợ thiếu chút nữa tè ra quần liền hiểu ra vì sao tên này lại sợ như vậy. Tuy vậy vẫn mừng rỡ vì gã hiểu lầm, y liếc nhìn gã một chút, trầm giọng nói:
- Đại nhân vật như hắn nói bỏ qua chắc là bỏ qua. Đương nhiên nếu sau này cậu lại có mắt mà không tròng, vậy thì...
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi!
Đỗ Uy bị lời nói của Phùng Tiểu Đao chọc cười, y chỉ vào gã khinh thường nói:
- Biến, cậu mà cũng sống lâu trăm tuổi? Xem chừng sớm muộn gì cậu cũng chết trên bụng đàn bà!
Phùng Tiểu Đao bị Đỗ Uy châm chọc mà không biết trả lời như thế nào, vội vàng xoay người rời đi.
- Làm sao thầy Trương quen biết Đỗ tổng vậy?
Ngồi trên xe taxi, rốt cục Lý Lệ không nhịn được tò mò hỏi.
Lúc chưa lên xe taxi thì Trương Vệ Đông đã nghĩ cách giải thích với Lý Lệ quan hệ giữa hắn với Đỗ Uy. Bây giờ thấy cô hỏi, bèn nói:
- Thực ra cũng không có gì. Tôi có luyện một chút võ công, Đỗ Uy cũng là người luyện võ. Có một lần chúng tôi hiểu lầm nhau, hai người xảy ra chuyện không đánh không quen biết. Bởi vì tôi đánh thắng anh ta nên anh ta gọi tôi là Đông ca.
Tuy Lý Lệ lớn tuổi hơn Trương Vệ Đông, cũng từng trải hơn nhiều, nhưng về mặt này thì không hiểu biết gì. Tối đa cũng chỉ là xem qua vài bộ tiểu thuyết phim ảnh đánh nhau, lại nhớ lại lúc ở trong phòng hình như Trương Vệ Đông cũng có nói với Đỗ Uy một câu như vậy. Vì thế nghe Trương Vệ Đông giải thích cô liền tin là thật, cho rằng loại người như Đỗ Uy luôn xem ai có nắm đấm cứng thì người đó là lão đại. Nhưng cô lại không nghĩ rằng bây giờ là xã hội gì. Nếu thực lực của Trương Vệ Đông không phải đạt đến một mức độ dọa người, thì lấy thân phận và địa vị của Đỗ Uy, há chỉ một nắm đấm liền khiến gã một mực cung kính gọi một thanh niên là đại ca.
- À, hóa ra là vậy! Thật không ngờ, thầy Trương nhìn bên ngoài thư sinh yếu đuối, lại là một người luyện võ công.
Lý Lệ thoải mái nói.
Thấy Lý Lệ không còn hoài nghi, Trương Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Chị Lệ sao lại gọi tôi là thầy Trương nữa rồi, gọi Vệ Đông đi, như vậy mới thân thiết chứ.
Bởi vì trước đó Lý Lệ từng để cho Trương Vệ Đông giả làm bạn trai cô, sợ sau này gọi thân thiết quá sẽ khiến hắn hiểu lầm là mình cố tình đeo lấy hắn, nên sau khi rời khỏi trung tâm giải trí Chí Tôn cô liền cố ý đổi giọng lại gọi là thầy Trương. Bây giờ thấy chính Trương Vệ Đông yêu cầu như vậy, cầu còn không được, cười nói:
- Vậy được, từ nay tôi sẽ gọi cậu là Vệ Đông. Sau này ở trường học có ai khi dễ cậu, tôi sẽ bảo kê cho cậu.
Cuộc đời Trương Vệ Đông cho tới lúc này chưa bao giờ nghe thấy có cô gái nào nói chuyện như vậy với mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn nhìn Lý Lệ cười nói:
- Vậy được, sau này nếu lại có thêm nhiệm vụ như ngày hôm nay, tôi tuyệt đối việc nghĩa bất dung từ!
- Này, như vậy, chẳng lẽ cậu muốn trù ẻo tôi hả?
Lý Lệ nghe vậy tức giận nhấc tay lên giả tư thế muốn đánh Trương Vệ Đông.
Trương Vệ Đông thấy vậy mới hiểu ra cách biểu đạt nghĩa khí của mình có vấn đề, hắn gãi đầu cười hắc hắc nói:
- Nhưng mà chị Lệ mị lực hơn người, đàn ông theo đuổi cả đống, cần gì tiểu đệ như tôi ra tay chứ?
Lý Lệ vừa nghe cảm thấy cũng đúng, bèn từ giận chuyển sang vui, quàng tay qua vai Trương Vệ Đông nói:
- Coi như tiểu tử như cậu nói đúng. Nếu không hôm nay phải cho cậu thấy sự lợi hại của tôi!
Vừa nói Lý Lệ vừa đưa nắm đấm lên giơ giơ về phía Trương Vệ Đông. Trương Vệ Đông lè lưỡi rụt đầu, trêu Lý Lệ cười khanh khách, một hồi lâu mới không đành lòng chỉ vào cửa một căn hộ trong khu cho thuê nói với tài xế:
- Phiền anh cho tôi xuống khu Hoa Uyển phía trước.
Trương Vệ Đông nhìn qua cửa sổ nhìn về vườn hoa tiểu khu Hoa Uyển, thấy đó là một cư xá cao ốc hiện đại, thán phục nói:
- Không ngờ chị Lệ còn là một phú bà!
Lý Lệ nghe vậy cười nói:
- Làm sao? Có hứng thú nương tựa vào phú bà không?
Trương Vệ Đông không ngờ Lý Lệ nói chuyện thoải mái như vậy. Hơn nữa một thời gian dài hắn ít giao tiếp nên vốn là người không giỏi về đối đáp. Trong lúc nhất thời ú ớ không biết trả lời như thế nào.
Thấy Trương Vệ Đông lúng túng, Lý lệ cũng ý thức được lời nói của mình có chút khác người, mặt hơi đỏ lên. Ngay lúc này taxi cũng vừa ngừng lại, Lý Lệ liền cuống quýt xuống xe.
Thấy Lý Lệ xuống xe, Trương Vệ Đông mới nhớ tới còn một chuyện quan trọng chưa kịp dặn dò, bèn gọi Lý Lệ lại nói:
- Chị Lệ, chuyện tối nay đừng nói ra ngoài.
Kỳ thực, cho dù Trương Vệ Đông không dặn thì chuyện xảy ra tối nay Lý Lệ chắc chắn cũng sẽ không nói ra. Dù sao chuyện này còn liên quan đến việc Trương Vệ Đông giả làm bạn trai của cô. Nói thẳng ra là cô còn sợ Trương Vệ Đông giữ không được mà nói chuyện này ra ngoài nữa. Vì vậy vừa nghe Trương Vệ Đông dặn dò, cô liền vội vàng gật đầu.
Trở lại ký túc xá giáo viên thì đã gần mười một giờ. Trương Vệ Đông vội vã tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi lên giường xếp bằng tu luyện.
Bởi vì lý do ngũ hành tương sinh nên hiệu quả tu luyện hôm nay tốt hơn không ít so với hôm qua, làm cho Trương Vệ Đông tin chắc trong ba năm mình có thể đột phá từ Trúc Cơ lên Kim DDan, khi đó có lẽ cũng có thể ngự khí bay lên rồi.
Tuy rằng bây giờ Trương Vệ Đông không ngủ mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì, nhưng mà do thói quen nên hắn vẫn đi ngủ. Ngoài ra giấc ngủ chính là sự nghỉ ngơi của đại não, cũng là một cách thả lỏng rất tốt. Đối với Trương Vệ Đông cũng là một việc cần thiết. Cho nên vừa qua khỏi giờ tý, Trương Vệ Đông cũng nằm xuống ngủ đúng giờ.
Mùa hè đêm ngắn, mới năm giờ sáng thì trời cũng đã tờ mờ sáng. Cũng không biết do tia sáng bên ngoài xuyên thấu vào hay là do khát nước, khi chưa được năm giờ sáng thì Tô Lăng Phỉ đã mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, đầu óc Tô Lăng Phỉ rốt cục chậm rãi tỉnh táo lại. Chuyện tối qua xẹt qua đầu như một cuốn phim chiếu chậm. Chỉ là tối hôm qua, thật sự Tô Lăng Phỉ uống quá nhiều, chỉ nhớ lúc mình và Trương Vệ Đông uống rất kịch liệt, kết quả sau cùng hình như mình thua. Sau đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì thì cô không cách nào nhớ ra được. Chỉ mơ hồ biết là có một người đàn ông ôm mình trở về.
Đàn ông ôm mình trở về? Đầu óc Tô Lăng Phỉ liền hiện lên hình ảnh đáng ghét của tên mặt trắng Trương Vệ Đông. Sau đó đột nhiên xốc chăn lên thì thấy trên người mình chỉ mặc mỗi chiếc áo ngực.
- A, tên hỗn đãn Trương Vệ Đông. Tên lưu manh này ta muốn giết ngươi!
Tô Lăng Phỉ bật dậy, từ trong tủ quần áo nhanh chóng tìm ra một chiếc áo thun mặc vào, sau đó vọt ra khỏi phòng như một cơn lốc xoáy. Ngay cả chuyện quái dị cửa bị khóa từ bên trong, trong lúc nhất thời cô cũng không phát hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT