Lưu Thắng Nam không thể nào ngờ được rằng mình vừa mới thầm mắng hắn là tên mọt sách, là kẻ lỗ mãng mà ngay lập tức hắn không hề đỏ mặt, không hề ấp úng, khen ngợi cô ngay trước mặt, khiến cô cảm thấy thời gian, không gian như đang bị đảo lộn.
Đây là cái tên mọt sách, cái tên lỗ mãng đó sao? Hay là một cao thủ tình trường?
Nhưng khi ánh mắt Lưu Thắng Nam bắt gặp đôi mắt đen trong veo kia của Trương Vệ Đông, trong lòng cô bỗng có chút xao xuyến, rạo rực, trên cái cổ cao trắng ngần kia của cô thoáng ửng đỏ.
Cô đã từng thấy rất nhiều ánh mắt muốn lấy lòng cô của đám con trai, tuy bọn họ đều cố gắng che giấu đi cái ý đồ xấu xa nhưng chỉ cần một lúc lơ đãng là sẽ để lộ ra ánh mắt đắm đuối khi nhìn cô. Còn người trước mặt cô lúc này lại khác, cho dù có nhìn thẳng vào cô thì ánh mắt đó vẫn bình thản vẫn hiên ngang.
Rõ ràng hắn ta không phải là một cao thủ tình trường, mà là một người con trai chính trực, và tất nhiên cũng có thể là một con một sách ngốc nghếch trong tình yêu!
- Thật sao?
Bàn tay thon dài trắng nõn nà của Lưu Thắng Nam nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi tóc trên trán, cô nhoẻn miệng cười, để lộ ra hai hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp.
Hành động rất nữ tính đó cùng với nụ cười dịu dàng khiến Lưu Thắng Nam lúc này tựa như một đóa hoa sen đang bung ra đón lấy những cơn gió mát lành thổi đến, có chút gì đó lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp đến mê hồn.
- Ha ha, lúc cô cười trông xinh thật đấy! - Ánh mắt Trương Vệ Đông thoáng chút thẫn thờ, hắn vừa cười vừa nói.
- Nói năng ngọt xớt! - Thực sự Lưu Thắng Nam vẫn không thích kiểu lấy lòng chân thành kia của Trương Vệ Đông, cô không nhịn được lườm hắn một cái rồi gắt lên.
Lúc này, lời nói và hành động của Lưu Thắng Nam đúng là có vẻ mắng yêu như những đôi trai gái đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Nhưng chưa đợi đến lúc Trương Vệ Đông kịp hồi phục lại tinh thần sau ánh mắt đầy nữ tính đó của Lưu Thắng Nam thì cô đã tự cảm thấy sự bất thường của mình, vội ho khẽ hai tiếng rồi ngồi thẳng xuống, đồng thời lấy lại vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh khi nãy. Có điều, cổ cô vẫn còn ưng ửng đỏ.
-Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lưu Thắng Nam, hiện công tác tại cơ quan của Chính phủ, rất hân hạnh được gặp cậu.
Lưu Thắng Nam vẻ mặt nghiêm nghị, nói.
-Tôi là Trương Vệ Đông, đến từ Đại học Ngô Châu. - Trương Vệ Đông thấy vậy cũng không cười nữa, vẻ mặt thản nhiên đáp lại.
-Nhìn là biết cậu vẫn còn là học sinh.
Nghe Trương Vệ Đông giới thiệu xong, Lưu Thắng Nam cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô thả lỏng cơ thể, dựa vào ghế, khuôn mặt cũng dần dần giãn ra.
Con gái lăn lộn ở chốn quan trường này khó khăn hơn con trai nhiều, đối với những cô gái xinh đẹp thì lại càng khó hơn. 21 tuổi Lưu Thắng Nam đã vào làm ở cơ sở, khi đó cô xinh đẹp như một đóa hoa, nếu không phải nhờ có uy danh của bác và khả năng ứng xử lạnh lùng điềm đạm của mình thì e rằng cô đã sớm bị rơi vào những quy tắc bất thành văn của giới quan chức rồi. Bây giờ, khi đã 28 tuổi, cô cũng coi như đã có được một chỗ đứng trên quan trường rồi, đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn, là cán bộ cấp quản lý, hơn nữa lần này đi học ở trường Đảng về, có khi cô còn được lên làm phó giám đốc Sở luôn ấy chứ. Đến lúc ấy, những cán bộ tầm thường sẽ không dám lên lớp cô nữa, thậm chí đám quan chức trước kia đã từng lên lớp cô thì bây giờ thấy cô là như chuột thấy mèo. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dù cô có được đề bạt lên làm phó giám đốc Sở thì những người muốn lên lớp cô ở chốn quan trường này vẫn đông như kiến. Hơn nữa, khi đã leo lên đến cấp bậc này rồi thì người bác đã về hưu kia của cô cũng chẳng còn sức ảnh hưởng nào nữa rồi, tất cả đều phải dựa vào khả năng của cô thôi.
Bây giờ khi nghe nói Trương Vệ Đông vẫn chỉ là một sinh viên đại học, cô thấy nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được cảm giác ưu việt khi đứng trên người khác.
Trương Vệ Đông thấy Lưu Thắng Nam hiểu nhầm về thân phận mình, vốn định giải thích lại nhưng anh ta không phải là người thích nói nhiều, hơn nữa nhìn dáng vẻ khẳng định như đinh đóng cột kia của Lưu Thắng Nam, anh ta cũng chẳng buồn giải thích nữa.
- Chẳng phải là vẫn chưa đến lúc khai giảng sao? Đã chuẩn bị vừa học vừa sớm vậy rồi cơ à? - Sau khi thả lỏng cơ thể, dường như Lưu Thắng Nam cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Thấy Trương Vệ Đông chẳng nói chẳng rằng, cô tò mò hỏi.
-Không phải, có một đề tài nghiên cứu khoa học cần tôi giúp đỡ thôi. - Trương Vệ Đông thật thà trả lời.
-Đúng là không nhìn ra, cậu đúng là có tinh thần cầu tiến đấy, nghỉ hè mà còn đến làm nghiên cứu khoa học với thầy giáo. - Lưu Thắng Nam nói.
Trương Vệ Đông cười nói:
-Trước giờ tôi vẫn luôn có tinh thần cầu tiến như vậy mà.
-Cậu đúng là chẳng biết khiêm tốn gì cả! À phải rồi, tôi thấy cậu cũng lên xe ở chỗ huyện Văn Xương phải không? Quên cậu cũng ở huyện Văn Xương à? - Lưu Thắng Nam hỏi tiếp.
-Đúng rồi, tôi ở thị trấn Bồ Sơn. – Trương Vệ Đông gật đầu, thuận miệng hỏi: - Còn cô công tác ở thị trấn nào?
Lưu Thắng Nam nhớ lại lúc trước Trương Vệ Đông luôn cắm mặt vào quyển sách, không hể để ý gì đến mình, lúc sau cũng là cô mở miệng trước nên cô vẫn thấy bứt rứt trong lòng. Khi thấy Trương Vệ Đông hỏi cô công tác ở thị trấn nào, không hiểu sao cô lại tự nhiên muốn tỏ ý khoe khoang, cô vuốt vuốt mái tóc ròi nói:
-Thật trùng hợp đấy, tôi cũng ở thị trấn Bồ Sơn, còn là Bí thư Đảng Ủy của thị trấn Bồ Sơn nữa, lần này là tôi đến trường Đảng để học.
Nghe cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi trước mặt mình là Bí thư Đảng Ủy ở thị trấn mình, Trương Vệ Đông không khỏi có chút giật mình, nhưng dù sao thì cũng chẳng hơn được anh ta. Anh ta là tiến sỹ, giảng viên đại học, chỉ cần thể hiện tốt là hai năm nữa có thể được xét duyệt lên Phó giáo sư. Ngoài vấn đề quyền lực không thể so sánh được với Bí thư Đảng ủy ra thì thân phận của anh ta đương nhiên cao hơn nhiều, nói ra thì cũng chẳng thấy kém cô ta ở điểm nào. Hơn nữa, Trương Vệ Đông còn có một thân phận khác, đó là tu chân giả, ngay từ đầu cũng có thể nhận ra ánh mắt của anh ta không giống ánh mắt những người khác rồi. Chưa cần nói đến chuyện đối diện với Bí thư Đảng ủy thị trấn, mà cho dù có đối diện với Bí thư thành ủy thành phố Ngô Châu thì anh ta cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.
-Ồ, vậy thì chúng ta là đồng hương rồi. - Trương Vệ Đông nghe cô ta nói xong cũng thản nhiên đáp lại, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay khép nép.
Lúc đầu, Lưu Thắng Nam nghĩ rằng cái tay sinh viên vừa lên xe đã tỏ ra vừa chảnh vừa ngầu, không thèm nhìn mình kia khi nghe mình nói là Bí thư Đảng ủy thị trấn nhất định sẽ rất ngạc nhiên, sau đó sẽ rất khép nép, thậm chí còn cố lấy lòng mình nữa. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn chẳng có biểu hiện gì, chẳng qua cũng chỉ là một thằng sinh viên thôi mà, so với một Bí thư Đảng ủy nắm trong tay quyền lực, quản lý bảy ngàn dân như cô thì hắn chẳng thể nào so sán được. Hơn nữa, câu cuối cùng của cô còn ngầm ám chỉ cô sẽ còn nhanh chóng được thăng chức nữa.
Nhưng Lưu Thắng Nam không thể ngờ được rằng cô chủ động tiết lộ thân phận như vậy mà lại đổi lấy câu trả lời hời hợt của một người đồng hương, điều đó khiến cô vô cùng bực bội.
Hay là hắn nghĩ rằng mình đang lừa hắn?
Tất nhiên cũng không trách Lưu Thắng Nam nghi ngờ như vậy được. Hai mươi tám tuổi mà đã ngồi vào vị trí của một Bí thư Đảng ủy một thị trấn thì cũng được coi là người tuổi trẻ tài cao ở Trung Quốc này rồi, trên chốn quan trường cũng ít người được như vậy lắm.
-Đây là danh thiếp của tôi, sau này ra trường mà muốn về quê làm việc thì có thể gọi cho tôi. Tôi rất hoan nghênh việc sinh viên về cống hiến cho quê nhà đấy. - Lưu Thắng Nam rút danh thiếp trong túi đựng công văn của mình ra, đưa cho Trương Vệ Đông.
Nhưng vừa đưa danh thiếp ra thì Lưu Thắng Nam cảm thấy buồn cười, dù gì mình cũng là một cán bộ nhà nước quản lý sáu bảy vạn dân, tại sao lại phải mất công đi khoe khoang với một thằng sinh viên chứ?
Tất nhiên Trương Vệ Đông cũng không ngờ rằng Lưu Thắng Nam đưa danh thiếp của cô ta cho anh chỉ vì nhất thời không hài lòng với thái độ của anh, thấy tình hình có vẻ căng thẳng, hơn nữa có vẻ cô Bí thư Lưu này cũng là một người nhiệt tình nên anh ta vội nhận lấy tấm danh thiếp, liếc mắt nhìn qua rồi nhét vào túi áo.
Lưu Thắng Nam vốn đã thoải mái hơn nhưng thấy Trương Vệ Đông nhận lấy tấm danh thiếp mà chỉ lướt qua rồi đút vào túi ảo, không tỏ thái độ gì, cô lại trở nên buồn bực.
Sao cái thằng nhãi này chảnh vậy trời? Mình đường đường là Bí thư Đảng ủy của thị trấn, lại còn là một mỹ nữ nữa, đã chủ động đưa danh thiếp cho hắn mà hắn còn không có phản ứng gì cả! Thôi, bỏ đi, bỏ đi, cái tên này ngoài cái vẻ kiêu căng ngút trời ra thì cũng chỉ là một con mọt sách ngờ nghệch mà thôi, so đo với hắn chỉ có hạ thấp thân phận của mình chứ chẳng được gì.
Tuy trong lòng tự an ủi mình như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, vẻ mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Trương Vệ Đông lại không biết rằng mình vừa đắc tội với cô bí thư xinh đẹp kia. Nhét tâm danh thiếp vào túi áo xong anh ta mới nghĩ lại, thấy người ta nhiệt tình như vậy thì mình cũng phải đáp lại chút gì đó. Nghĩ vậy, anh ta liền lấy một tờ giấy ra rồi ghi số điện thoại của mình lên, đưa cho Lưu Thắng Nam và nói:
-Cảm ơn ý tốt của cô. Đây là số điện thoại của tôi, nếu đến thành phố Ngô Châu mà có gì cần giúp đỡ thì có thể gọi cho tôi.
Mơ đi cưng, tôi đường đường là Bí thư Đảng ủy của một thị trấn mà phải gọi điện nhờ vả một tên sinh viên tép riu như anh sao? Tôi mà cần anh giúp đỡ à? Anh nghĩ anh là ai? Anh là Chủ tịch thành phố Ngô Châu này à? Lưu Thắng Nam bực bội trong lòng, cô lầm bầm. Cho dù Trương Vệ Đông nói rất thật lòng nhưng ý tứ thì cứ như anh ta đang ngồi trên đầu cô vậy, nhưng tuy có không phục thì cô vẫn đưa tay nhận lấy tờ giấy đó.
-Đây là cậu nói đấy nhé, đến lúc ấy không được cáo bận đâu đấy! - Lưu Thắng Nam cầm tờ giấy, cũng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi cất trong túi, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói ra câu đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT