Trương Vệ Đông thấy mọi chuyện đã ra nông nỗi này, mình có lùi lại cũng không thể, cũng chẳng muốn khiêm tốn, không nhìn vào Đao ca đang cầu xin tha thứ mà lại chuyển ánh mắt qua Thiết Thủ, thản nhiên nói:

- Đỗ tổng, cám ơn anh chuyện lần này.

Thiết Thủ thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, lòng âm thầm thở phào nhẹ nhòm, vội vàng nói:

- Đông ca đừng nên nói như vậy, em thực sự không gánh nổi. Nơi này là địa bàn của em, bạn của anh bị ức hiếp trên địa bàn của em, đây là lỗi của em. Anh đại nhân không chấp tiểu nhân, em đã rất cảm kích, làm sao còn dám nhận lời cảm ơn...

Trương Vệ Đông bị lời nói khiêm tốn của Thiết Thủ làm cho da gà nổi hết lên. Những người còn lại thì càng nghe lông mao càng dựng đứng. Đặc biệt là những người như Đao ca, Lữ Viễn Siêu cũng khá hiểu con người của Thiết Thủ, nghe xong lại càng hoảng sợ vô cùng.

Đây chính là Thiết Thủ, người thích dùng nắm đấm, tác phong tàn nhẫn, nổi danh trong thế lực ngầm của thành phố Ngô Châu sao?

- Được rồi, anh không cần gánh trách nhiệm lên người mình, chuyện này không thể trách anh được.

Trương Vệ Đông xua tay ngăn gã lại, sau đó đi về phía hai người Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm.

Tên côn đồ lâu la vừa rồi cầm chai định đập hắn thì hai cô gái này quên hết mọi thứ định xông ra, so với mấy tên đàn ông thanh niên như bọn người Lữ Viễn Siêu thì trọng tình trọng nghĩa hơn nhiều.

Nhìn Trương Vệ Đông đang đi tới trước mặt, gương mặt hiền lành trắng trẻo, còn mang theo cặp kính gọng đen, dáng vẻ thư sinh không lẫn vào đâu được, Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm thực sự không cách nào liên tưởng hắn với một lão đại xã hội đen được. Cho dù sau khi bọn côn đồ nhìn thấy hắn đều một mực cung kính gọi Đông ca, nhưng các cô vẫn không thể nào tin được.

- Đông... Đông ca!

Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm hiển nhiên bị tình cảnh vừa rồi làm cho choáng váng. Mãi cho đến khi Trương Vệ Đông đi tới trước mặt các cô, mới giật mình nhìn hắn một cái, khuôn mặt tái nhợt lắp bắp nói. Nhất là Lý Lệ, nhớ lại mình cả gan dám làm loạn nhờ một lão đại xã hội đen đi giả làm bạn trai của mình, đầu cô cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Trương Vệ Đông thấy Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm cũng bắt chước Thiết Thủ gọi mình là Đông ca, hơn nữa còn sợ mình giống như mình đang đến đòi mạng, giống như mình đã trở thành một người xấu cùng hung cực ác vậy, không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Chị Lệ, chị Hiểu Diễm, hai người làm cái gì vậy? Tôi già đến vậy sao? Cứ gọi là Vệ Đông như trước đi!

Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, còn gọi các cô là chị thân thiết như trước, tâm trạng khẩn trương của Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn còn nguyên nỗi sợ hã, do dự một chút mới nói:

- Nhưng mà...

- Được rồi, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, coi bọn họ không tồn tại là được rồi.

Trương Vệ Đông thấy hai người vẫn còn hơi sợ hắn, khoát tay một cái rồi nói.

Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, lại nhớ tới cử chỉ và lời nói của hắn, sự căng thẳng trong lòng Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm mới hoàn toàn nới lỏng. Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm chắc chắn không thể đơn giản coi hắn là một giảng viên đại học trẻ tuổi như trước mà đối đãi nữa.

- Vệ Đông, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?

Sau khi yên lòng, trong lòng Lý Lệ vẫn còn sợ hãi nhìn bọn người Thiết Thủ và Đao ca, nhỏ giọng hỏi.

- Đương nhiên có thể.

Trương Vệ Đông nói.

Tất cả phụ nữ đều không quen chém chém giết giết. Trong số những người đứng trong phòng này, ngoại trừ Thiết Thủ có mái tóc phiêu dật, một thân toàn hàng hiệu, rất có một khí thế nho nhã tiêu sái, còn lại thì không phải đầu đỏ cũng là đầu xanh, làm cho Lý Lệ và các cô gái khác phải sợ sệt, ước gì ngay lập tức rời khỏi chỗ này. Vì lẽ đó khi Trương Vệ Đông nói là có thể, Lý Lệ và Vương Hiểu Diễm lập tức nắm tay nhau đi ra cửa.

Trương Vệ Đông cũng không quen ở chung với đám người này, thấy thế liền đi cùng với các cô. Chỉ là khi đi, khóe mắt lơ đãng liếc nhìn chỗ dấu tay trên gương mặt Vương Hiểu Diễm, sắc mặt không khỏi phát lạnh, nói:

- Chị Hiểu Diễm, chờ một chút.

Thấy Trương Vệ Đông kêu mình chờ một chút, cơ thể Vương Hiểu Diễm không khỏi run lên. Sau đó dừng chân quay đầu nhìn Trương Vệ Đông, cặp mắt hoa đào xinh đẹp cũng toát ra vẻ sợ hãi.

Trương Vệ Đông nhìn Vương Hiểu Diễm bằng một ánh mắt an ủi để cô cảm thấy yên tâm. Sau đó quay đầu, ánh mắt đảo qua đám người Đao ca, lạnh lùng nói:

- Lúc nãy tên khốn kiếp nào đánh chị Hiểu Diễm?

Thấy Trương Vệ Đông hóa ra là muốn giúp mình trút giận, cơ thể Vương Hiểu Diễm lại run lên lần thứ hai. Đôi mắt xinh đẹp như hoa đào kia nhìn Trương Vệ Đông, không biết tại sao bỗng dưng thấy cảm động muốn rơi nước mắt, chỉ có điều Trương Vệ Đông không có chú ý tới.

- Đông ... Đông ca, là ... là tôi!

Một tên lưu manh có cái đầu nhuộm đủ mọi màu sắc, nơm nớp lo sợ, bước ra khỏi hàng nói.

- Cái tay nào đánh? Đưa tay đó ra.

Thiết Thủ không biết lúc nào trong tay có thêm một con dao sắc bén, nhìn tên côn đồ kia lạnh lùng nói.

- Đừng!

Tên côn đồ kia nhất thời sợ đến co quắp ngồi phịch xuống đất. Tuy nhiên đám người Hổ ca làm sao thèm quan tâm tới gã, đi tới nắm tay của gã đặt lên trên bàn trà, còn khuôn mặt Thiết Thủ âm trầm nắm dao đi tới.

- Vệ Đông, bỏ đi.

Thấy Thiết Thủ hình như muốn chặt một cánh tay của tên côn đồ kia, Vương Hiểu Diễm sợ đến sắc mặt tái nhợt, cũng không còn nhớ đến oán hận lúc nãy khi gã tát mình một cái, vội vàng buông tay Lý Lệ ra, theo bản năng nắm tay Trương Vệ Đông thật chặt, run giọng nói.

Trương Vệ Đông cũng không ngờ Thiết Thủ lại có thể vì một cái tát mà ngay lập tức muốn phế đi một cái tay của tên côn đồ kia, nghe vậy nhẹ nhàng vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Vương Hiểu Diễm, sau đó nhìn về Thiết Thủ nói:

- Bỏ đi, Đỗ tổng.

Thiết Thủ nghe Trương Vệ Đông nói như vậy, giơ tay tát cho tên côn đồ kia hai cái, nói:

- Nếu không phải nể mặt Đông ca, hôm nay bố mày nhất định phế mày thành đồ vô vụng.

Sau khi nói xong, Thiết Thủ xoay người đi tới bên cạnh Trương Vệ Đông, cung kính nói:

- Đông ca, anh xem chuyện tối nay nên xử lý như thế nào?

Đám người Lý Lệ chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, thấy bọn người Thiết Thủ đánh bọn Đao ca thừa sống thiếu chết, nhưng tựa hồ như vẫn chưa có ý dừng tay, trong lòng nghĩ xã hội đen quả nhiên nguy hiểm. May là tối nay có Trương Vệ Đông ở đây, bằng không phiền phức lớn rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần cảm kích và càng sợ Trương Vệ Đông.

- Lần này bỏ qua. Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ phế bỏ tất cả bọn họ!

Trương Vệ Đông cảm thấy chữ "phế" mà Thiết Thủ vừa nói rất có khí thế, cũng thuận miệng dùng theo.

"Phế bỏ tất cả bọn họ!" Nếu lời này do những người khác nói ra, trong lòng Thiết Thủ e rằng sẽ cười họ khoác lác. Dù hiện tại là xã hội pháp chế, nhưng nếu như bọn họ đi đánh nhau, chỉ cần không đụng tới mạng người, không quậy quá đáng, ngành công an bình thường cũng sẽ không quá quan tâm. Tuy nhiên, nếu đụng đến mạng người hoặc là gây ra động tĩnh quá lớn, đừng nói là loại lưu manh không đủ tư cách như Đao ca, coi như có quyền thế và thân phận địa vị xã hội như Thiết Thủ cũng ăn không tiêu.

Nhưng lời này do Trương Vệ Đông nói ra, Thiết Thủ lại cảm thấy da đầu run lên, lạnh đến từng lỗ chân lông. Ở trong lòng Thiết Thủ, Trương Vệ Đông đã không thể xem như người bình thường rồi! Đồng xu bị Trương Vệ Đông vo thành một cục, đến bây giờ mỗi lần Thiết Thủ cầm trong tay, lòng bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi. Người có năng lực như vậy, nếu muốn phế vài người còn không phải như một trò chơi sao? Đồng thời trong lòng Thiết Thủ cũng âm thầm vui mừng vì lần trước mình khéo mượn gió bẻ măng, bằng không có khi chết như thế nào cũng không biết.

Trương Vệ Đông làm sao ngờ tới một câu mình thuận miệng nói đã làm cho mồ hôi sau lưng Thiết Thủ ướt đẫm. Sau khi nói xong, hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vương Hiểu Diễm lần nữa, sau đó quay lại nói với cô và Lý Lệ:

- Đi thôi, tiếp tục ca hát đi.

Vương Hiểu Diễm lúc này mới phát hiện không biết mình nắm lấy tay Trương Vệ Đông từ lúc nào, sắc mặt đang tái nhợt không tránh khỏi hiện lên một đám mây hồng, vội vàng buông hai tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play