Xe gắn máy của Chu Hiểu Tước là chiếc mô tô Halley Davy, thân xe màu xanh lam, yên xe màu đen, tương đối dài. Nên Trương Vệ Đông ôm Tô Lăng Phỉ ngồi ở phía sau cũng không chật lắm. Nếu không để ý đến cách trang điểm làm cho người ta sợ hãi thì kỳ thực, nhìn từ phía sau, Chu Hiểu Tước vẫn rất đẹp mắt. Đùi thật là dài và thẳng. Khi cúi người xuống phía trước lộ ra một mảng lưng, vừa mịn vừa trắng.
Kỹ thuật lái xe của Chu Hiểu Tước rất tốt. Ngồi ở phía sau, ngoại trừ tiếng ồn hơn lớn, hầu như không bị xóc nảy hay chấn động. Chưa đầy hai phút, xe gắn máy đã đứng phía dưới khuký túc xá của giáo viên độc thân.
- Chuyện hôm nay, cám ơn cô, A Tước.
Trương Vệ Đông ôm Tô Lăng Phỉ xuống xe, cười nói với Chu Hiểu Tước.
- Đông ca đừng khách khí. Không có chuyện gì khác em đi trước.
Vừa rồi, Chu Hiểu Tước đối với Tiểu Cương rất bạo lực nhưng với Trương Vệ Đông thì lại ngoan ngoãn như một nữ sinh.
- Được rồi, cũng trễ rồi, cô về nhà nghỉ ngơi sớm đi.
Trương Vệ Đông gật gật đầu nói.
Về nhà nghỉ ngơi sớm! Chu Hiểu Tước nghe vậy cơ thể hơi run lên, sau đó gật đầu chào Trương Vệ Đôngu, nổ máy.
Nhìn theo chiếc xe gắn máy biến mất dưới bóng đêm, Trương Vệ Đông cúi đầu liếc nhìn Tô Lăng Phỉ trong lòng mình.
Lông mi dà hơi cong lên khẽ run rẩy, khuôn mặt mềm mại tinh xảo đỏ au phối hợp với đôi môi gợi cảm ẩm ướt ôn nhu, ở dưới ánh đèn nhìn cực kỳt mê người.
Trương Vệ Đông sững sờ một lúc rồi lắc lắc đầu, sau đó ôm Tô Lăng Phỉ đi một hơi lên lầu bảy.
Hắn lấy chìa khóa trong túi xách của Tô Lăng Ph, mở cửa, sau đó ôm cô đi vào
Gian phòng của Tô Lăng Phỉ bố trí rất đơn giản nhưng cũng rất ấm áp, có mùi thơm đặc biệt nhàn nhạt mà chỉ có phòng khuê nữ mới có.
Trương Vệ Đông tiện tay đặt Tô Lăng Phỉ lên giường, sau đó xoay người rời đi. Cô gái này từ sáng sớm đã bắt đầu tính toán cách làm khóhắn. Trương Vệ Đông đưa cô vào tận giường ngủxem như hết trách nhiệm rồi.
Nhưng Trương Vệ Đông xoay người đi chưa được mấy bước, phía au có tiếng nói mê của Tô Lăng Phỉ.
- Khát quá, tôi muốn uống nước!
Đáng đời! Ai bảo cô uống nhiều rượu nồng độ cao như vậy? Còn làm hại tôi bỏ ra hơn một ngàn đồng.
Nghĩ tới việc trong túi áo của mình có hơn hai ngàn, buổi trưa đóng phiếu cơm hết năm trăm, buổi tối lại bị Tô Lăng Phỉ gọt đẽo, bây giờ trong túi chỉ còn lại sáu trăm đồng. Nếu như lúc nào đó có bạn bè hay đồng nghiệp ghé chơi chắc cũng chỉ có thể gọi về nhà há mồm xin tiền. Trương Vệ Đông đối với Tô Lăng Phỉ đầy một bụng lửa giận, nên lúc này cũng chẳng buồn quan tâm cô đang kêu rên cái gì
Ra đến cửa, rốt cuộc, Trương Vệ Đônglắc đầu, xoay người vào bếp tìm một cái ly, rót một ly nước rồi trở về phòng ngủ.
Vừa nãy ôm Tô Lăng Phỉsuốt cả chặng đường vẫn không có cảm giác gì, thế mà bây giờ khi bước vào phòng ngủ một lần nữa, một mùi vị hôi xộc thẳng vào mũi. . Đặc biệt là khi nâng người Tô Lăng Phỉ dậy cho cô uống nước thì cái mùi vị gay mũi từ trên ngực áo của Tô Lăng Phỉ lại tỏa ra, làm cho Trương Vệ Đông cau chặt mày lại.
Tô Lăng Phỉ mơ mơ màng màng, uống cạn ly nước trong tay, sau đó quay đầu đi, hài lòng nằm trong vòng tay của Trương Vệ Đông tiếp tục ngủ.
Trương Vệ Đông nhìn hai cánh mũi tinh xảo hơi rung động phát ra âm thanh hít thở, lông mi thật dài hơi nhúc nhích, nhìn lại phần ngực áo của cô dính chất bẩn nhơm nhớp, trong lòng lại cảm thấy mềm nhũn.
Được rồi, được rồi, hôm nay làm người tốt thì tốt đến cùng vậy. Trong lòng suy nghĩ như vậy, Trương Vệ Đông đặt cái ly xuống đầu giường, sau đó đưa tay bắt đầu giúp Tô Lăng Phỉ cởi quần áo.
Không thể không nói, bảy năm sống khép kín, khiến cho một số tư duy logic của Trương Vệ Đông không giống người thường, hoặc là nói tính logic quá mạnh mẽ. Dưới cái nhìn của hắn, thật ra nửa người trên để trần của Tô Lăng Phỉ hắn đều đã thấy, hơn nữa ánh mắt của hắn rất chuẩn. Hôm đó, trên ngực cô có một nốt ruồi bằng hạt mè cũng không thoát khỏi cặp mắt của hắn. Bây giờ giúp cho cô ngủ thoải mái một chút, hắn giúp cô cởi bỏ quần áo. . Trong mắt hắn thì chẳng có gì ghê gớm. Nghĩ kỹ lại hắn vẫn đúng là có tâm địa tốt. Cho nên nếu nói cởi quần áo trên người một cô gái là việc khiếm nhã thì Trương Vệ Đông lại không suy nghĩ nhiều về điều đó.
Tuy nhiên từ chuyện này cũng có thể thấy được, tư tưởng của Trương Vệ Đông vẫn rất đơn thuần. Lúc làm chuyện này rất bình thản, không có nửa điểm tà niệm.
Tô Lăng Phỉ mặc áo thun ngắn cổ tròn tay ngắn. Trương Vệ Đông cầm áo kéo lên trên, nửa người trên mê người của Tô Lăng Phỉ liền hiện ra. Hai ngọn núi cao đột ngột đâm thẳng vào chóp mũi Trương Vệ Đông. Một cái rãnh sâu giữa hai vú mông lung dưới ánh đèn tràn đầy hấp dẫn.
Trương Vệ Đông không nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng. Vốn là trên áo ngực cũng có dính chút vết bẩn, bốc len mùi hơi khó chịu nhưng vào lúc này Trương Vệ Đông cũng không dám cởi thêm. Hắn sợ mình không nhịn được mà sờ lên trên chỗ kia một cái.
Cho tới quần, chiếu theo logic của Trương Vệ Đông là không thể cởi. Bởi vì ngày đó hắn nhìn thấy nửa người trên của Tô Lăng Phỉ, nửa người dưới Tô Lăng Phỉ vẫn còn được che đậy. Nếu như cũng cởi giúp cô thì chính là mình chiếm tiện nghi của cô rồi.
Sau khi Trương Vệ Đông giúp Tô Lăng Phỉ cởi áo, lại giúp cô cởi giày, đưa cô lên nằm ở giữa giường, lấy một cái quạt đã bị phủ bao, giúp cô bật quạt lên, sau đó phủi tay một cái xoay người ra khỏi phòng. Vì phòng ngừa có trộm đi vào, Trương Vệ Đông còn sử dụng chút chân khí cách vách cửa khóa trái cửa bên trong lại.
Trở về phòng của mình kỳ thực còn sớm, chưa tới tám giờ. Trương Vệ Đông đi tới phòng tắm để tắm rửa. Tắm rửa xong đang muốn cầm sách lên xem thì chuông điện thoại lại vang lên.
Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, Trương Vệ Đông nghi hoặc ấn nút nghe.
- Thầy Trương, tôi là Lý Lệ, không đưaTô đại mỹ nữ về sai phòng chứ?
Điện thoại di động vừa thông liền nghe thấy giọng nói của Lý Lệ.
Thấy là Lý Lệ, tâm trạng của Trương Vệ Đông thoải mái hơn hẳn, chỉ là nghe khẩu khí của cô, giống như lo hắn sẽ có mưu đồ làm loạn với Tô Lăng Phỉ, không khỏi tức giận nói:
- Miệng đầy mùi rượu, còn nôn đến rối tinh rối mù. Nếu không nể tình đồng nghiệp, tôi đã vứt cô ta trên đường cái luôn, còn đưa sai phòng hả? Tôi bị bệnh chắc!
Tuy lúc ngồitrên bàn rượu Lý Lệ đã biết thực tế Trương Vệ Đông chỉ có hai mươi ba tuổi. Cho dù không so đo đến tướng mạo, trưởng thành đến độ tuổi này, đối với hắn, một lão xử nữ đã qua “nhi lập chi niên” (tuổi xây dựng sự nghiệp) cũng không có bất cứ hi vọng nào. Nhưng thấy Trương Vệ Đông ở trước mặt mình nói về cô gái khác như vậy, hơn nữa còn là một mỹ nữ được công nhận trong trường học, Lý Lệ nghe xong trong lòng vẫn cảm thấy đặc biệt thoải mái, vội vàng cười nói:
- Được rồi, được rồi, tôi biết thầy là một người tốt.
- Như vậy còn tạm được. Chị yên tâm, tôi đã đưa Tô Lăng Phỉ về đến nhà rồi, không có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.
Trương Vệ Đông nghe vậy tâm trạng lúc này mới chuyển biến tốt, cười nói.
- À, cũng không có chuyện gì, nhưng mà...
Lý Lệ nghe vậy thì ấp a ấp úng nói.
- Nhưng mà làm sao? Mọi người là đồng nghiệp với nhau, có chuyện gì chị cứ nói.
Bởi vì từ lần đầu gặp mặt Lý Lệ đã rất nhiệt tình đối với hắn, như một người chị cả, vì lẽ đó Trương Vệ Đông có ấn tượng rất tốt với cô. Thấy cô ta ấp a ấp úng, hắn khó chịu nói.
- Cậu, cậu... hiện tại thế nào? Có thể uống thêm một chút rượu nữa không?
Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, đầu dây bên kia Lý Lệ tựa hồ như hạ quyết tâm, sau khi do dự liền hỏi.
- Uống rượu? Không thành vấn đề!
Trương Vệ Đông đáp, nhưng chợt nhớ tới vấn đề tiền liền vội vàng bổ sung nói:
- Nhưng mà tôi mới vừa bắt đầu đi làm, tiền bạc khá eo hẹp, cũng không nên để tôi lại mời khách uống rượu.
- Đương nhiên không cần cậu mời khách rồi.
Lý Lệ không nghĩ tới Trương Vệ Đông sẽ cho rằng cô lại muốn hắn mời mình uống rượu, không khỏi dở khóc dở cười nói.
- Vậy tôi uống mấy cân rượu đế nữa cũng không thành vấn đề.