- Mời cơm trưa có gì hay, muốn mời thì mời cơm tối, còn phải ra ngoài ăn. Người mới đến tóm lại cũng phải làm cho hay đúng không?
Tô Lăng Phỉ vừa cầm điện thoại ra vừa nói, đôi môi đỏ mọng gợi cảm nhếch lên, có hương vị rất mưu mô xảo quyệt.
- Không thể nào? Cô muốn mời hắn cơm tối? Lại còn đi ra ngoài ăn?
Lý Lệ giật mình nhìn Tô Lăng Phỉ chằm chằm.
- Làm sao? Không được à?
Tô Lăng Phỉ bị Lý Lệ nhìn thì chột dạ, khuôn mặt hơi đỏ lên, dẩu môi lên hỏi ngược lại.
- Được, đương nhiên được, chỉ là thấy hơi lạ. Tô đại mỹ nữ của chúng ta lại chủ động xuất kích, thật sự là hiếm như cây vạn tuế trăm năm mới ra hoa đấy!
Lý Lệ nói.
- Cô nằm mơ đi, cô còn nói thế nữa thì cú điện thoại này đừng hòng tôi gọi.
Tô Lăng Phỉ ra vẻ cả giận nói, trên thực tế hiện tại, cho dù Lý Lệ không cho cô gọi, cô cũng phải gọi.
- Được, đi, tôi không nói, dù sao thì tôi cũng là người cô đơn, thích nhất có người mời khách ăn cơm.
Lý Lệ vội vàng cười theo nói.
Lúc này Tô Lăng Phỉ mới đắc ý, ấn điện thoại gọi đi.
Đại học Ngô Châu là đại học tổng hợp, thầy trò hơn hai mươi nghìn người. Trường vốn có tám căn tin, nhưng vì giờ đang là mùa hè, trong trường tương đối ít người, cho nên chỉ căn tin số một và số hai là hoạt động.
Trương Vệ Đông đang đưa thẻ ăn cơm 500 tệ qua ô cửa phòng ăn số một. Lúc vừa định mua đồ ăn vừa vặn đụng phải Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, ba người cùng xếp hạng ở cửa sổ mua đồ ăn.
Mặc dù tuổi của Trương Vệ Đông ít hơn Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, nhưng hắn là giảng viên còn hai người họ vẫn là sinh viên, cho nên hai người rất khách khí, không chen vào trước Trương Vệ Đông.
Trương Vệ Đông thấy hai người đều lớn tuổi hơn mình, hơn nữa tóc Đổng Vân Kiệt đã có sợi bạc, bọn họ như vậy làm cho hắn hơi ngượng ngùng, vừa định nói vài lời khách khí, chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Trương Vệ Đông nhận điện thoại, thuận thế ra hiệu cho hai người Đổng Vân Kiệt mua trước.
- Là thầy Trương hả? Tôi là Tô Lăng Phỉ.
Trương Vệ Đông nhận điện thoại, trong loa lập tức vang lên giọng nói réo rắt êm tai như chim hoàng oanh của Tô Lăng Phỉ, nghĩ thầm có phải buổi sáng bà cô này không làm khó được chính mình rồi, giờ lại nghĩ ra trò gì mới chăng.
Nghĩ như vậy, mày Trương Vệ Đông không khỏi nhíu lại, hơi mất kiên nhẫn nói:
- Là tôi, xin hỏi cô Tô có chuyện gì không? Tôi đang xếp hàng mua cơm!
Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đứng cạnh Trương Vệ Đông, thấy hắn nói cô Tô, lại nghe trộm thấy tiếng con gái quen thuộc, đoán được là Tô Lăng Phỉ gọi, kinh ngạc nhìn nhau. Sáng nay tại văn phòng giáo sư Tần Hồng, họ đã cảm thấy kinh ngạc trước cảnh Tô Lăng Phỉ và Trương Vệ Đông vừa thấy mặt đã cười tủm tỉm thò tay chào hỏi. Tô Lăng Phỉ lại còn chủ động gọi điện thoại cho một vị giáo sư nam, đây đúng là một chuyện hy hữu. Mà càng khoa trương hơn chính là cái thằng Trương Vệ Đông này vẫn còn tỏ vẻ không nhịn được.
Đương nhiên Tô Lăng Phỉ nghe ra sự mất kiên nhẫn trong lời nói của Trương Vệ Đông. Nghĩ lại lớn chừng tuổi này rồi, đàn ông con trai nhận được cuộc gọi của cô chẳng phải hưng phấn kích động như trúng số thì thôi, đằng này như bị khủng long quấy rồi vậy. Tô Lăng Phỉ tức giận đến mức thiếu chút nữa ném bay cái di động ra ngoài.
Thấy Tô Lăng Phỉ chỉ muốn giới thiệu cho mình với các giáo viên trong văn phòng, ngược lại Trương Vệ Đông cảm thấy mình có phần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không thể làm gì khác hơn nói:
- Vậy thì được, tôi chờ các cô ở phòng ăn số một.
Sau khi ngắt điện thoại, Trương Vệ Đông ngẩng đầu đã thấy Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đều nhìn mình chằm chằm, như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
- Có vấn đề gì không?
Trương Vệ Đông khó hiểu nói.
- Mới vừa rồi là Tô Lăng Phỉ gọi? Cô ấy muốn đến đây ăn cơm với anh?
Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa cùng kêu.
- Đúng vậy, có vấn đề sao?
Trương Vệ Đông như tên hòa thượng lùn với tay không tới đầu, hỏi.
(*Câu này tạm hiểu là: vì phải suy nghĩ theo cách người khác nên không biết mình suy nghĩ gì)
Hắn lại không biết, cô gái Tô Lăng Phỉ này xưa nay từ chối ngoài ngàn dặm đối với các giáo viên nam khác trong trường. Bao nhiêu giáo viên nam muốn mời cô đi ăn cơm đều đụng phải tường. Cô ta mà chủ động gọi điện thoại mời ăn cơm á, vậy thì đúng như Lý Lệ nói, hiếm như cây vạn tuế trăm năm mới ra hoa.
Thấy quả thực là Tô Lăng Phỉ chủ động mời Trương Vệ Đông cùng ăn cơm trưa, ánh mắt Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa nhìn Trương Vệ Đông thay đổi hoàn toàn tốt, cùng giương ngón cái nói:
- Thầy Trương, thầy thật trâu bò!
- Cái gì là cái gì?
Trương Vệ Đông không hiểu tâm tính Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, hắn còn ngại Tô Lăng Phỉ quấy rầy hắn ăn cơm đây, nghe vậy tức giận lườm bọn họ, cũng chẳng thèm khiêm tốn với họ nữa, tự mình bê chén đĩa ra chỗ gần cửa sổ mua đồ ăn.
Gọi món ăn xong, ba người Trương Vệ Đông tìm chỗ không người ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, còn chưa ăn được mấy miếng, Tô Lăng Phỉ và Lý Lệ đã đến.
Tô Lăng Phỉ là loại hình con gái tới chỗ nào sẽ thành tiêu điểm chỗ đó, không chỉ vì cô rất xinh đẹp, khí chất được, còn vì cô rất cao. Vóc dáng một mét bảy là rất hiếm trong số phụ nữ phía Nam, cho nên Tô Lăng Phỉ vừa tới liền có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng tập trung trên người của cô không rời. Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa nhìn thấy cô và Lý Lệ đầu tiên, vội vàng đặt đũa xuống, vung vẩy tay nói:
- Bên này.
Trên mặt họ có vẻ hưng phấn đắc ý, rất có hương vị lần đầu khoe khoang trước công chúng. Tất nhiên Trương Vệ Đông cũng nhìn thấy hai cô, nhìn Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đã phất tay chào hỏi cũng ngại tỏ vẻ, chỉ gật gật đầu với hai cô gái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông vẫn cái kiểu không đặt cô vào mắt tức thì giận ngứa răng, hận không thể xông lên đổ hết thức ăn trên bàn lên đầu hắn. Trái lại Lý Lệ thấy Trương Vệ Đông ngẩng đầu lên thì hai mắt đã phát sáng, nhìn hắn đăm đăm, không kìm được lòng bèn nắm chặt tay Tô Lăng Phỉ, thấp giọng nói:
- Oa, đúng là cái đẹp trai nhé! Trắng tinh như cậu bé nhà bên, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn thương rồi!
- Này, cậu không phải là giảng viên đại học à? Loại lời này cũng nói được?
Tô Lăng Phỉ nghe Lý Lệ nói như vậy tự nhiên càng tức, âm thầm véo cô ta một cái, thấp giọng nói.
- Thôi đi cô ơi, cô đúng là người no không biết kẻ chết đói! Cô mà cũng giống như tôi, 31 tuổi còn độc thân một mình, thấy anh đẹp trai lại ưu tú như thế đoán chừng cũng phải chảy dãi rồi ấy.
Lý Lệ trợn mắt với Tô Lăng Phỉ, phản bác. Cô nói xong liền phất phất tay với Trương Vệ Đông, nở nụ cười rất ưu nhã.
Tuy Trương Vệ Đông không quen chủ động chào hỏi người khác, nhưng người khác vừa cười vừa phất tay chào hắn thì hắn cũng không thể nào tỏ vẻ không quan tâm nữa, cũng vội vàng vươn tay chảo Lý Lệ, còn mỉm cười thản nhiên.
- Này thấy không, cậu ta còn phất tay với tớ đấy, còn cười nữa. Oa, hàm răng của cậu ta trắng thật!
Hai mắt Lý Lệ mê ly, nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT