Mấy ngày nay, anh đã cho người lén điều tra chuyện này, cuối cùng cho rằng ngoài chị em sinh đôi ra thì không có lý do nào hợp lý để giải thích cho hiện tượng giống nhau này. Hơn nữa cha mẹ vợ cũng đã xác thực nói Ninh Ninh có một người em gái bị thất lạc nhiều năm trước, cho nên, không khó để tưởng tượng, Ninh Ninh và Tịnh Tịnh có quan hệ gì.
“Anh quan tâm như vậy làm gì?”
Anh không có trả lời
“Chuyện này, vô cùng quan trọng.... về phần nguyên nhân, đợi tôi điều tra rõ ,sẽ nói cho anh biết tình hình cụ thể”
Đông Đình Phong chớp chớp mắt cũng không lập tức xác thực suy đoán của anh ta là chính xác. Còn về chuyện Ninh Ninh không phải con đẻ của Ninh gia. Anh cũng không đề cập với cô, bây giờ anh sẽ không nói cho người khác biết bí mật này.
Hai người không có nói chuyện nhiều, cúp máy.
Đông Đình Phong để điện thoại trên mặt bàn sách, tay di con chuột, nhìn hình ảnh trên màn hình, hít sâu một cái, tâm tình rất lâu không thể bình tĩnh được.
Lúc này trong lòng anh, có một cảm giác bất an, quấn nhiễu anh không thể yên lòng.
Họ Mạc có chút phiền, có chút sợ hãi, anh cảm giác Mạc Thuận Chi kia như quả bom hẹn giờ, tùy thời gian địa điểm, nó đem cuộc sống của anh nổ tung thành một cái lỗ, vậy sẽ mặc anh sửa chữa như thế nào cũng không sửa được ngôi sao đã tắt. Sẽ phá bỏ sự cân bằng thế giới của anh.
Từ nhỏ anh đều nắm giữ tất cả, nhưng từ khi gặp Ninh Mẫn, có quá nhiều chuyện không thể khống chế được, chỉ cần chuyện liên quan đến cô, anh sẽ mất bình tĩnh. Sẽ bị các nhân tố ngoại cảnh tác động tâm lý của mình, cũng làm anh mất đi năng lực phán đoán chuẩn xác.
Bình ổn một chút anh quay về phòng.
Trong phòng, đèn sáng, ngọn đèn mông lung, anh đi chân trần, dẫm lên thảm trắng như tuyết, đi vào yên lặng không một tiếng động, lẳng lặng đứng ở đầu giường, nhìn Ninh Mẫn nằm ở trong chăn, đầu tóc xõa ra gối lên cái gối màu đỏ, hai tay đan vào nhau, rất yên tĩnh, nhắm mắt, cũng không biết là đang suy nghĩ hay đang ngủ, trên gương mặt xinh đẹp, hai cánh môi đỏ au. Đại loại trong phòng rất ấm áp.
Anh nhìn, cô ngọt ngào như vậy, thả lỏng cơ thể, tư thế ngủ lười biếng, bên môi liền hiện ra một nụ cười, trong lòng không kiềm chế được, nhẹ nhàng ấn xuống.
Nhìn xem, cô dâu của anh, đẹp như vậy, đang trên giường của anh cũng bá đạo không chút khách khí, ưm, không, là giường của bọn họ, hình ảnh ấm áp bao nhiêu, vậy cũng không muốn tưởng tượng ra những điểm xấu tương lai. Đều bị phai mờ.
Gần nhau như vậy, tình cảm chủ yếu của con người về sau bọn họ sẽ không bị ai phá vỡ. Anh sẽ giữ gìn bảo vệ chặt chẽ.
Vén chăn lên , anh chui vào nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô lập tức mở mắt, nhoẻn miệng cười, vô cùng xinh đẹp, đôi tay mềm mại ôm lấy anh, còn hôn anh một cái.
Anh vì thế mà cười càng sâu, tâm, như bị nhét đầy cái gì đó, trong cuộc sống, yêu thương lẫn nhau, từ trước cho tới giờ, chuyện này khiến cho người ta vui vẻ mà hạnh phúc, điều đó khiến người ta thoải mái.
“Sao còn chưa ngủ?”
Đông Đình Phong hôn một cái.
Cô lười biếng tiếp nhận chờ hôn xong, mới trả lời
“Không ngủ được, vừa mới gọi điện thoại...”
“Gọi cho ai?”
“Vãn Vãn, Tiểu Kỳ, còn có...”
Tay cô xuyên vào trong tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái của anh, vuốt ve: “Còn có Hoắc Khải Hàng, em bảo anh ấy ngày mai tới đây một chuyến, anh ấy bảo vừa đúng lúc, anh ấy cũng muốn đến thăm chúng ta, ....ngày mai Cố Đan có thể nhìn thấy anh ây, Cố Hiểu cũng tới, em nghĩ đây là lúc để anh ấy biết, ... Hoắc Khaỉ Hàng phải chịu trách nhiệm thuộc về anh ấy.”
Đông Đình Phong thu lại nụ cười, nhíu lông mày.
“Bây giờ Cố hiểu là vợ hợp pháp của Na Dĩnh”
Ninh Mẫn thu lại nụ cười: “Cố Hiểu không yêu Na Dĩnh”
“Hoắc Khải Hàng cũng không yêu Cố Hiểu”
Người mà người đàn ông kia yêu là người phụ nữ đang dựa trong ngực anh.
“Có trách nhiệm, anh ấy nên chịu trách nhiệm, nói thí dụ như, đối với Cố Đan, nếu có trách nhiệm anh ấy không sợ không có cách chịu trách nhiệm..”
Đông Đình Phong hôn lên trán của cô, nói thật, anh không thích cô hứng thú nghiên cứu chuyện này. Ninh Mẫn sao có thể không rõ, thật lâu mới nói
“Em biết, chuyện tình cảm, không có cách nào miễn cưỡng được, hôn nhân càng không thể chiều theo, chỉ khiến hai người đau khổ”
“Cho nên chúng ta không nên trông mong quá nhiều, cho dù tính ra Cố Hiểu từng vì Hoắc Khải Hàng mà sinh Cố Đan, Hoắc Khải Hàng cũng không có khả năng vì Cố Đan mà cưới Cố Hiểu, điều đó không phải là kết thúc đời người bất hạnh của Cố Hiểu, mà chỉ đem bọn họ cùng nhau đau khổ đến chết.”
Ninh Mẫn nhắm mắt, hít một hơi nặng nề không có nói tiếp.
“Mỗi người đều có đường mà mình phải đi, chúng ta có thể phơi bày chân tướng sự việc, nhưng đừng nỗ lực muốn đi ảnh hưởng bọn họ, chuyện này đối với Hoắc Khải Hàng mà nói , là một chuyện vô cùng đau khổ.”
Ninh Mẫn trợn mặt, gật đầu : “Vâng, em hiểu”
Anh hơn lên trán cô, cùng chui vào trong chăn, xoa xoa mặt cô, lại một lần nữa bày ra nụ cười ấm áp
“Tốt lắm, đem phá hư tâm tình chuyện kia của em lôi ra cho anh, em tâm sự nặng nề sẽ ảnh hưởng tới tâm tình bảo bối, em là phụ nữ có thai, cần phải giữ tâm trạng bình thản, làm một người mẹ mang thai vui vẻ, mới là việc quan trọng nhất của em”
Cô bị sự dịu dàng của anh cuốt hút, cũng cười, trong lòng ấm áp, có người đàn ông có thể dựa vào, thật tốt.
“Vâng, mấy ngày nay, bảo bảo rất ngoan....ngày đó thấy em nôn thành bộ dạng như vậy, thật khiến anh lo chết đi được”
Bàn tay to lớn của anh, chậm rãi dời xuống, xoa bụng cô. “Anh lo lắng cái gì?”
Cô tò mò hỏi.
“Người phụ nữ mang thai thật rất vất vả, anh không ngờ em chịu khổ, hết lần này tới lần khác muốn em sinh con cho anh....tâm tình này, thật sự mâu thuẫn kịch liết, ... ân, sinh xong đứa này, không quản là trai hay gái, chúng ta sẽ không sinh nữa, một đứa là đủ rồi.”
Một cái hôn nhỏ dừng trên mặt cô.
Cô nở một nụ cười, người phụ nữ mang thai được người đàn ông chiều chuộng là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
“Kỳ thật vẫn tốt, người phụ nữ phải trải qua những thứ đó, thì đời người mới viên mãm”
Cô nắm lấy tay anh, cung anh cảm nhận đứa trẻ, tuy rằng bây giờ, nó còn rất nhỏ bọn họ không thể cảm nhận được, nhưng loại trải nghiệm này, tuyệt đối là tốt đẹp.
“Ninh Ninh”
Anh đột nhiên cúi đầu kêu một tiếng, rất xúc động
“Vâng?”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt anh có lời muốn nói, mặt được anh nâng trong lòng bàn tay, như trân châu tuyệt thế.
“Làm sao vây?”
Anh chợt lại gần, ở bên tai cô nói lời tâm tình một câu một câu, thật buôn nôn.
Cô cắn môi cười ha ha, loại tâm tình không vui lúc nãy rất nhanh tan thành mây khói
Tối đó Đông Dạng vẫn tham gia tiệc rượu Kim gia, thật đúng là chỉ có họ hàng thân thích với gia tộc Kim gia mới tham gia, đày hai bàn, trưởng bối một bàn, vãn bối một bàn.
Bà Kim trạng thái tinh thần rất kém, nhưng trên mặt bà vẫn nở nụ cười, nhìn thấy Đông Dạng kéo cánh tay con trưởng đi đến trước mặt bà, con mắt đang cười híp lại thành một đường, nhiệt tình hỏi con trai.
“A Hàm à, con rút cuộc đem Đông nha đầu về nhà, đây không phải đại biểu chuyện vui kế tiếp a.... mẹ trong mong ngày này cũng đã trông mong nhiều năm rồi, nếu có thể nhìn thấy các con kết hôn, mẹ chết cũng nhắm mắt,....”
Kim Hàm cười liếc Đông Dạng, thu hết vào trong mắt nét xấu hổ của cô.
“Kết hôn cũng không phải chuyện nhỏ, mẹ con còn chưa cầu hôn đâu”
Đông Dạng nghe đau đầu cực kỳ.
Người này khó hiểu cũng thôi đi, lại còn có ý tưởng cầu hôn, điều này không thể được.
“Cái này rất dễ, bây giờ liền cầu hôn a....chuyện tốt thành đôi, mẹ cho con biết, mẹ ngay cả nhẫn đính hôn cũng lựa chọn được rời, trước kia, mẹ để cho Tiểu Nhan chọn, Tiểu Nhan , tiểu Nhan... mau mang ra đây”
“Đến đây, đến đây, mẹ đừng vội, con dâu trưởng của mẹ, trốn không thoát”
“Mẹ sao không vội, A Hàm độc thân suốt mười mấy năm nay....đến đến đây, A Hàm, con xem cái này thật đẹp,..... con mắt của tiểu Nhan không tồi”
Bà Kim rất thân thiện, trước tiên gọi con dâu nhỏ tới.
Quỳ Nhan , lập tức cười hớn hở đưa cái hộp nhung tơ lụa cho lão phu nhân Kim.
Bà cụ mở ra cười tủm tỉm, một chiếc nhẫn kim cương bạch kim bỗng nhiên xuất hiện trước tầm mắt Đông Dạng, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn chợt lóe sáng, thiếu chút nữa mù mắt cô.
“Tiểu Dạng, con đừng trách móc nha, theo lý thuyết thì nhẫn đính hôn phải là đần ông mua cho phụ nữ, không tới phiên bà cụ này nhúng tay vào. Đối với ta thật sự rất vội a, Lăng tiểu tử nhà ta rõ ràng là hợp ý con, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài, cứ không nóng không lạnh như vậy làm sao được. Nên biết tuổi của các con cũng không còn nhỏ, không giống như bọn trẻ còn có thời gian chơi đùa, các con nên biết trân trọng lúc này , nếu thành, đời người sau này, hai người hưởng thụ nhiều hơn, công ty có thể giao quyền lại cho cấp dưới, đi ra ngoài một chút, mở mang kiến thức nhìn ngắm phong cảnh các nơi, giống như ta và ông già nhà ta vậy, đã từng đi qua 188 quốc gia, cùng nhau làm bạn trôi qua những tháng ngày, là quý giá nhất. Con người ấy à, đều sẽ già, không phải bệnh tật, thì cũng chết già. Chờ đến khi một nửa kia của con đi rồi, còn có thể giữ được dúng khí sống tiếp, cũng chỉ có những hồi ức này, và những bức ảnh đó, cho nên đừng để cuộc đời của mình trôi qua lãng phí, đến khi đầu tóc đã bạc mới nhận ra cuộc đời mình không hề có ý nghĩa,.... oán hận biết bao, tiếc nuối biết bao....”
Bà cụ dắt tay Đông Dạng đem nhẫn kim cương đưa cho con trưởng, ý bảo con trưởng cầu hôn.
Kim Hàm không nghĩ đến mẹ sẽ dùng chiêu thức này, cuối cùng cũng hiểu Quy Nhan vì cớ gì mà đi ép Đông Dạng tham gia bữa tiệc này. Thì ra tất cả đều là kế sách của mẹ chồng nàng dâu tỉ mỉ bày ra.
Ông vô tình đã làm khó Đông Dạng, đặc biệt là chuyện sau khi trải qua bữa trưa hôm đó, ông cảm giác giữa Đông Dạng và bộ trưởng Hoắc có quan hệ tế nhị, là bản thân mình không nên chen chân vào, lúc đó, sắc mặt của Đông Dạng khó coi như thế, sốt ruột tức giận cùng đến đem phần tài liệu kia vứt lên mặt bộ trưởng Hoắc, hành vi suồng sã như thế, bộ trưởng Hoắc không tức giận, có thể thấy quan hệ bất thường như thế nào.
Nhưng buổi tối hôm nay ông lại dẫn Đông Dạng về nhà. Vì yêu thích.
Giờ phút này ông có chút đâm lao phải theo lao.
Tay kia câm hộp nhung, ông nhìn Đông Dạng, tim đập mạnh, thật sự có thể trước mặt mọi người, quỳ xuống mặt đất, Đông Dạng há hốc mồm
“A Dạng, anh biết hôm nay làm như vậy có chút không hợp thời, nhưng anh vẫn muốn mượn cơ hội mà mẹ anh đã tạo cho anh, bày tỏ với em, bất luận em chấp nhận hay không chấp nhận, anh đều muốn nói một lời, bằng không về sau anh nhất định sẽ hối hận”
“A Dạng chúng ta đều là những người có tuổi, đời người có mấy năm tuổi, cũng xem như nhìn thấu sự đời, lúc còn trẻ chúng ta đều trải qua điên cuồng, tuổi tác dần lớn, chúng ta trầm ổn, chỉ mong có một gia đình ấm áp. Nhà đối với bất cứ người nào mà nói, đều là bộ phận cấu thành quan trọng nhất”
“A Dạng, vợ anh mất sớm, em cũng biết, mấy năm nay anh vừa làm cha vừa làm mẹ, vẫn không có tính tới chuyện kết hôn, một là sợ có một người mẹ kế sẽ làm con gái duy nhất của anh chịu ủy khuất. Hai là cũng không có gặp được người phụ nữ khiến anh động lòng, mãi đến khi gặp em, anh mới có ý niệm tái hôn trong đầu, mấy năm nay anh vẫn luôn muốn cùng em tiến thêm bước nữa, không chỉ là bạn bè, mà còn muốn làm người bầu bạn với em nửa đời sau”
“Cuộc đời của chúng ta cứ từng bước từng bước đi vào ánh chiều tà, bọn họ đều nói ánh chiều ta vô hạn, anh cảm thấy, ánh chiều tà nếu thưởng thức một mình, có thể khiến người ta cảm nhận chỉ có lạnh lẽo và cô đơn, có người bầu bạn thì sẽ không giống”
“A Dạng không biết anh có vinh hạnh này không. Trong tương lai, cùng nắm tay em đi khắp năm châu bốn bể, cùng chụp những cảnh chiều ta tuyệt đẹp, để tương lai hai ba mươi năm của chúng ta, sẽ muôn màu muôn vẻ....”
Gò má Đông Dạng nóng lên, sống cả đời, đây là lần đầu tiên được cầu hôn__ lòng bà có chút rối loạn.
“Cô Đông, cô đồng ý cha con đi....cha con người đàn ông một lòng như vậy, Đông Ngải thiếu đáng thương, cô xem, con này, cũng đã lớn, có cuộc sống của chính mình, cô không cần phải lo lắng làm mẹ kế của người khác làm không quen, sau này a, cô chỉ cần cùng cha con sống thế giới của hai người, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, hai người cùng nhau uống trà chiều, nói chuyện, đứa con riêng là con tuyệt đối không thành gánh nặng cho hai người...”
Người nói chuyện là Kim Bích Tỉ con gái của Kim Hàm, 22 tuổi sống ở nước Anh gần đây bà nội bị bệnh mới trở về, đã đi làm, một cô gái trẻ vóc dáng xinh đẹp nhu thuận
“Lấy anh ấy , lấy anh ấy...”
“Nhận lời đi, nhận lời đi...”
Bốn phía xung quang vang lên âm thanh ồn ào người Kim gia.
Đông Dạng đỏ ửng cả mặt, có chút không biết làm sao với người đàn ông đang quỳ trước mặt.
Ở nước Anh, bà đã sinh bệnh, hai lần uống rượu,đều là lúc bản thân bất lực nhất, bà nghĩ đến người đàn ông này. Không sai, người đàn ông này chăm sóc người ta thật chu đáo, cẩn thận. Không giống như Hoắc Trường An, quý thiếu gia tính khí đặc biệt. Chỉ có bà chăm sóc ông ấy, nhưng bà chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho ông ấy, đồng thời có chút mê luyến hữu tình của hắn__ đương nhiên, phần hữu tình này, người đàn ông này xem ra, cũng không phải là hữu tình.
Người đàn ông này đối đãi phụ nữ rất tốt, đều vì quý mếm.
“Kim Hàm......em......em phải suy nghĩ một chút”
Bà ấp a ấp úng, tuy không thẳng thừng từ chối, chừa cho ông chút mặt mũi, cũng kiêng nể tâm tình của lão phu nhân Kim
“Được, vậy nhận nhẫn trước, thời gian ba ngày có đủ không......đợi em suy nghĩ xong, rồi đeo nhẫn lên, nếu em cảm thấy không hợp lúc ấy đem trả anh...”
Kim Hàm đem hộp nhung để trong tay bà.
Lần cầu hôn này không có kết quả.
Tàn tiệc Kim Hàm đưa Đông Dạng về biệt thự, không tiến vào, xe dừng ở cửa. Lúc xuống xe, Kim Hàm cười đưa bà vào.
“Cảm ơn em đã giữ mặt mũi cho anh, anh biết đưa chiếc nhẫn kia cho em thật khó xử....bây giờ em có thể trả nó lại cho anh”
Kim Hàm thật phong độ, cũng biết vừa rồi Đông Dạng giữ mặt mũi cho ông. Đông Dạng nghe xong cúi đầu tìm nhẫn trong túi nhỏ, vốn muốn mượn bậc thang này để trả lại, nhận thấy thật sự không thích hợp.
Đột nhiên ánh mắt bà chuyển động, đem chiếc nhẫn ở trong hộp lấy ra, đeo vào chính ngón tay ngọc của mình,
“Em nghĩ kỹ rồi, em đồng ý cưới, vậy em liền gả, sau kết hôn, chúng ta sẽ là một cặp thần tiên quyến lữ (bạn bè thân thích) đi du lịch.”
Sự biến hóa này làm Kim Hàm bất ngờ, ông thực sự không nghĩ tới :bà làm sao có thể trong một lúc đột nhiên thay đổi chủ ý. Ngay sau đó bà kéo cánh tay ông nở nụ cười tươi đẹp làm sao.
“Vào bên trong ngồi một lát đi”
Ông giật mình một cái, bị động để bà kéo vào.
Lúc đi qua cửa lớn, ông quay đầu theo hướng ánh mắt bà vừa liếc qua, phát hiện cách đó không xa ở chỗ đậu xe ngã ba đường, có một chiếc xe việt dã màu đen, nhìn qua biển số xe, ông lập tức biết được là ai.
Đấy chính là xe của Hoắc Trường An.
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển giám sát có một người đi ra, chiếu đèn vào mặt ông, không hơn không kém chính là Hoắc Trường An.
Ánh mắt của ông lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ đi vào biệt thự
Đêm đó Kim Hàm ngủ lại ở biệt thự, mà Hoắc Trường An ở bên ngoài rút từng điếu thuốc hút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT