Vũ La hơi dừng lại một chút, giọng nói hắn giống như vọng lại từ sâu trong Cửu U Minh Ngục:

- Khuynh gia bại sản, tự móc hai mắt!

Nô đại sư run lên một cái, không khỏi có chút sợ hãi nhìn Vũ La một cái, lúc này Vũ La đã khôi phục lại thần sắc thản nhiên:

- Sao hả. Có dám đánh cuộc hay không?

Một ngàn vạn tiên ngọc... Nô đại sư thật sự rất động tâm. Lão khổ tâm cầu nghệ, làm trâu làm ngựa cho quyền quý bao nhiêu năm qua mới tích lũy được năm trăm vạn. Lần này chỉ cần đánh cuộc thắng, vậy lão sẽ có một ngàn vạn, làm giàu nhanh hơn nhiều so với đổ thụ.

Hơn nữa lão có cảm giác mình sẽ thắng, không có lý do thua, vừa rồi nhất định là do tiểu tử này may mắn mà thôi...

Nô đại sư cắn răng một cái:

- Được, ta cược!

Lúc Vũ La nói ra trường đánh cuộc này tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đợi đến sau khi Nô đại sư đáp ứng, Lương Mạt Vũ mới nở một nụ cười, lạnh nhạt nói:

- Nhổ cỏ tận gốc, họa lây tới người nhà.

Đây chính là tôn chỉ của y.

- Ngươi chọn một gốc ta chọn một gốc, cứ luân phiên như vậy cho đến hết, sao hả?

Nô đại sư hỏi.

Vũ La gật đầu một cái:

- Được.

Nô đại sư nhìn chằm chằm gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn nhất kia, âm thầm nuốt nước bọt đánh ực hỏi:

- Gốc này tính sao đây?

Theo như lý thuyết, không nghi ngờ gì người chọn trước chỉ cần chọn gốc to nhất này, trên căn bản sẽ đứng vào thế bất bại.

Vũ La suy nghĩ một chút, nói:

- Lão một gốc ta một gốc chọn tới chọn lui quá phiền phức, hay là như vậy đi, ta chọn gốc cây này, còn dư lại tất cả đều thuộc về lão, sao hả?

- Ngươi nghĩ thật hay...

Nô đại sư giận quát:

- Sao ngươi không nói ta chọn gốc này, tất cả còn lại thuộc về ngươi?

Vũ La lạnh lùng nhìn lão:

- Lão xác định ư?

Nô đại sư vô ngực:

- Ta xác định, ngươi có dám hay không?

Vũ La cười một tiếng:

- Không thành vấn đề, gốc này thuộc về lão.

Lăng Hổ Quy nóng nảy:

- Tiên sinh, lần này rõ ràng là ngài thua thiệt...

Lương Mạt Vũ bên cạnh tằng hắng một cái, Lăng Hổ Quy chợt nhớ ra, vỗ đầu một cái:

- Đúng rồi, ngài gian hoạt tựa như quỷ, không có mười phần nắm chắc tuyệt đối sẽ không làm như vậy...

Y dứt lời mới nhìn thấy thần sắc Vũ La tỏ ra khó coi, áy náy cười xòa:

- Đây là... Bất quá ta chỉ nhắc lại lời Lương gia mà thôi. Vừa rồi chắc chắn là ngài cố ý dẫn dụ lão mắc câu, phải vậy không?

Vũ La cười thần bí, không trả lời.

Bên kia, Nô đại sư đã không đợi được nữa:

- Lén lén lút lút gì đó, chuẩn bị bắt đầu đi!

Vũ La mỉm cười đi tới, nhàn nhạt nói:

- Lão tự móc hai mắt đi thôi, ta có thể trả giúp lão ba trăm vạn tiền gốc Bồng Kinh Thần Mộc này cho Tiên Ma thương hành. Như vậy lão sẽ không tới nỗi táng gia bại sản, trở thành người mù, còn phải thiếu nợ ba trăm vạn tiên ngọc nữa.

Nô đại sư trợn trừng mắt:

- Ngươi điên rồi sao, ai cũng có thể nhìn ra ta có tám thành cơ hội thắng cuộc, ngươi lại bảo ta móc mắt?

Vũ La lắc đầu một cái:

- Tự mình tác nghiệt, không thể sống được.

Hắn chỉ vào gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn nhất:

- Lão cảm thấy mình thắng chắc ư, cắt ra thử xem.

Nô đại sư cười một tiếng khinh thường:

- Được, ta sẽ cho ngươi tuyệt vọng.

Tu vi lão không cao, cắt gốc bất kể thế nào to như vậy có vẻ cật lực. Một tên cao thủ bên cạnh thiếu niên công tử kia bèn tiến lên:

- Đại sư, để ta giúp ngài.

- Đa tạ!

Nô đại sư dùng phi kiếm của mình vẽ một đường trên gốc Bồng Kinh Thần Mộc:

- Cắt ở chỗ này.

Cao thủ kia gật gật đầu, kiếm quang chợt lóe, rễ cây cùng thân cây chia lìa.

Mọi người vây xem lập tức hít một hơi khí lạnh, thật lâu không có ai nói chuyện. Nô đại sư đờ đẫn cả người, nhìn mặt cắt kia ảm đạm không ánh sáng, không có một tia kim quang nào cả.

- Chuyện này... Gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn như vậy, không ngờ không có tia kim quang nào, chuyện này, làm sao có thể như vậy được?

Ngay cả người chủ trì Tiên Ma thương hành cũng cảm thấy khó lòng tin được, tất cả những người xung quanh cũng không biết nói gì. Tình huống này mười vạn năm cũng chưa thấy một lần.

Thiếu niên kia công tỠcùng hai tên thủ hạ cũng trợn mắt há mồm, làm sao cũng không nghĩ tới sự tình biến chuyển nhanh như vậy, đi tới kết quả này. Vốn đây là cục diện thắng chắc, vì sao lại thua thảm như vậy?

Lăng Hổ Quy đè nén hưng phấn trong lòng, nói khẽ với Lương Mạt Vũ:

- Quả nhiên Vũ tiên sinh quá giảo hoạt!

Lương Mạt Vũ khẽ mỉm cười.

Vũ La đợi một hồi, Nô đại sư vẫn không có phản ứng, hắn tiến lên mấy bước, nhàn nhạt nói:

- Còn cần ta cắt ra những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này ra không?

Sắc mặt Nô đại sư nháy mắt trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

- Không cần..

Lão cất tiếng thở dài, giao nhẫn trữ vật và nhẫn tiên ngọc của mình cho Vũ La:

- Khế ước sản nghiệp của ta đều ở trong đó.

Vũ La nhận lấy, tiện tay ném cho người chủ trì Tiên Ma thương hành:

- Phiền Tiên Ma thương hành bán giúp ta một phen, ta chỉ cần tiên ngọc.

Người chủ trì gật đầu khom người:

- Ngài cứ yên tâm đi.

Ngọc bài khách quý cao cấp nhất không chỉ được hưởng chiết khấu mà thôi, còn được Tiên Ma thương hành phục vụ tận tâm.

Nô đại sư chờ Vũ La mở miệng tha lão, nhưng Vũ La vẫn ngậm miệng không nói, dần dần mặt lão xám như tro tàn, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp toàn thân. Thần sắc này lão thường thấy trong những trường đổ thụ, đám khách thua cuộc cháy túi không còn thường là như vậy, không ngờ rằng hôm nay, thần sắc này lại xuất hiện trên thân mình.

Nô đại sư thở dài một tiếng, song chỉ chậm chạp đưa lên hai mắt của mình, nhưng lại do dự không thể xuống tay. Rốt cục lão quyết định bất chấp thể diện già nua của mình, xoay người lại quỳ sụp xuống trước mặt Vũ La:

- Tiên sinh, van xin ngài tha cho ta đi, nửa đời sau của ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài bảo ta làm gì ta cũng làm... A!

Chợt lão hét thảm, con ngươi đã mất, hốc mắt chảy máu ròng ròng, kêu thảm liên tiếp ngã nhào xuống đất lăn lộn, vô cùng đau đớn.

Triệu Hiểu Hiểu ghê tởm ném đôi ngươi của lão đi, Vũ La nhìn nàng gật đầu, buông lời khen ngợi:

- Làm rất tốt!

Mọi người xung quanh không khỏi sợ run.

Vũ La đi tới trước mặt Nô đại sư ngồi xổm xuống, lúc này Nô đại sư đã đau đến nỗi cả người toát mồ hôi. Vũ La tiện tay nhét một viên tiên đan vào miệng lão:

- Uống đi, cầm máu ngừng đau.

- Ta lấy đi đôi mắt lão là vì lão nợ ta, thiếu nợ thì phải trả.

Hắn đứng dậy nhìn mọi người xung quanh một cái, mọi người theo bản năng lui về phía sau một bước. Vũ La khẽ mỉm cười, tiện tay thu số Bồng Kinh Thần Mộc còn lại vào trong Thiên Phù Chi Quốc sau đó nói với người chủ trì Tiên Ma thương hành:

- Tiền những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này, ngươi hãy trừ vào tiền bán sản nghiệp kia.

Người chủ trì gật đầu liên tục:

- Ngài cứ yên tâm đi. Đúng rồi, năm vạn tiên ngọc trước phải tính ngài bảy thành, tiểu nhân đã quên, đến lúc đó sẽ kết toán cho ngài một thể.

Vũ La gật đầu một cái, trên ngọc bài có hiển thị số, hắn tin tưởng người chủ trì đã thấy rõ ràng rồi, không cần dặn dò nhiều. Chờ sau khi phát mãi sản nghiệp của Nô đại sư, Tiên Ma thương hành sẽ tự liên lạc với mình.

Tổ Thiên Thu bên cạnh có vẻ mặt ủ mày chau, Vũ La được Tiên Ma thương hành đối xử như vậy, e rằng bên trong có nhiều uẩn khúc.

Thập Phương thương hành lấy gì cạnh tranh cùng quái vật khổng lồ như Tiên Ma thương hành?

Vũ La vẫy vẫy tay với mọi người:

- Chúng ta đi thôi.

Trước khi đi, hắn cố ý dặn dò thêm một câu:

- Nô đại sư còn thiếu Tiên Ma thương hành các ngươi ba trăm vạn tiên ngọc, đây là nợ, thiếu nợ thì phải trả.

Người chủ trì cười một tiếng:

- Đa tạ ngài nhắc nhở chúng ta, xin ngài bất tất phải nhọc lòng, không ai có thể thiếu tiền Tiên Ma thương hành.

Vũ La khoát khoát tay, xoay người rời đi.

Lương Mạt Vũ lặng lẽ theo bên cạnh hắn, Vũ La nghiêng đầu về phía y nói:

- Nhổ cỏ tận gốc, họa lây người nhà, đây là nguyên tắc của ngươi, ta không làm được, bấy nhiêu đã đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play