Trong lòng Liêu Tồn Nghĩa mắng vô số lần “xú bà nương, xú bà nương”, sau đó trình cái hộp kia lên:

- Mời Đại nhân xem qua.

Mộ Già Vân nhướng mày, mở hộp gỗ ra nhìn qua, vốn sắc mặt rất khó coi của nàng lập tức trở nên khó coi hơn.

Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất quỳ bên dưới nhìn nhau cười thầm, ch rằng lần này lão bà kia đã giật mình kinh hãi.

Dường như Mộ Già Vân phải mất rất nhiều sức lực mới có thể từ từ đứng lên, có chút khó có thể tin nhìn vật trong tay:

- Đây... Đây là... Phù Vận Tiên Văn!

- Không sai, chính là Phù Vận Tiên Văn.

Liêu Tồn Nghĩa dương dương đắc ý, kể lại chuyện ban bố nhiệm vụ lần này. Y đang suy nghĩ một phần công lao lớn bằng trời như vậy, lão bà này không cần làm gì cũng được một nửa công lao, cũng phải đối xử tốt một chút với chúng ta mới đúng...

Nhưng không ngờ rằng một bàn chân to tướng bay tới, nhanh chóng khuếch đại trước mắt Liêu Tồn Nghĩa. Sau đó bịch một tiếng to rõ, dán vào mặt y.

Mộ Già Vân chính là Tiên Nhân, không có thói quen bó chân, cho nên bàn chân nàng có diện tích khá lớn, dấu chân hết sức rõ ràng, chia gương mặt Liêu Tồn Nghĩa thành hai nửa.

Vết chân bắt đầu sưng to với tốc độ hết sức nực cười. Mà lúc này Mộ Già Vân đã ôm lấy hộp kia xông ra ngoài nhanh như gió, chỉ còn lại tiếng thóa mạ của nàng truyền tới:

- Hai tên phế vật này, chuyện trọng yếu như vậy cũng dám trì hoãn? Vì sao không lập tức báo lên? Làm trễ nải chuyện này, hai con tép các ngươi gánh vác nổi sao!

Tôn Tiểu Thất nhìn Liêu Tồn Nghĩa với vẻ thương hại, y nghiến răng nghiến lợi:

- Xú bà nương đáng chết này...

Mộ Già Vân nói như vậy không sai, dù sao hai người Liêu Tồn Nghĩa cấp bậc quá thấp, lại mù mờ không rõ tầm quan trọng của chuyện này. Nếu thật sự vì chậm trễ để khách nhân đổi sang giao dịch ở thương hành khác, không ban bố ở Tiên Ma thương hành của bọn họ, đây chính là một tổn thất trọng đại.

Đừng nói là Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất rồi, cho dù là Mộ Già Vân cũng không gánh vác nổi.

Mộ Già Vân lao thật nhanh ra khỏi lầu trúc, chỉ sau vài lần hô hấp đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm, trước mặt thượng ti của nàng. Giống như Liêu Tồn Nghĩa nịnh hót lấy lòng Mộ Già Vân, Mộ Già Vân cũng thận trọng hầu hạ đối với cấp trên của mình.

Sau khi dâng Phù Vận Tiên văn lên, một cảnh tượng đầy kịch tính diễn ra.

Bốp!

Cấp trên tung một cước đạp ngã Mộ Già Vân:

- Thủ hạ ngươi ngu xuẩn, ngươi cùng ngu xuẩn luôn sao? Làm trễ nải thời gian dài như vậy, có vấn đề gì ngươi gánh vác nổi sao!

Mộ Già Vân sững sờ.

Nàng cảm thấy mình đã rất nhanh rồi, không ngờ rằng vẫn không thể làm cho cấp trên hài lòng.

Thương hành chính là thương hành, chỉ cần là chuyện liên quan tới ích lợi, vậy tuyệt đối phải làm cho xong chuyện với hiệu suất cao nhất. Bất quá một khắc thời gian, chuyện này được báo lên trên tầng tầng, đến tầng có thể quyết định, rốt cục cũng đã xác định đạo Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ này chắc chắn là thật.

Sau đó nhiệm vụ được giao trở xuống từng tầng một, Liêu Tồn Nghĩa thấy dấu chân trên mặt Mộ Già Vân, không ngừng cười trộm, làm động vết thương trên mặt, lại đau đến nỗi y phải méo miệng.

Thật ra kết quả khiến cho Liêu Tồn Nghĩa rất thất vọng, đừng nói là y, ngay cả Mộ Già Vân cũng bị trực tiếp đá ra ngoài chuyện này, bất quá luận công ban thưởng, phần của bọn họ là không thiếu được.

Phía trên phái xuống một vị Tam chưởng quỹ tuổi trẻ tài cao, trực tiếp phụ trách giao dịch cùng Lão Hắc.

Kết cấu quyền lực của các đại thương hành thật ra không khác nhau gì mấy. Hoặc có thể nói đại đa số các đại thương hành đều bắt chước theo Tiên Ma thương hành. Một vị Tam chưởng quỹ, ở Tiên Ma thương hành cũng có thể trông coi một tinh cầu thương nghiệp cấp thấp. Phái ra một nhân vật như vậy, có thể tưởng tượng được bọn họ coi trọng nhiệm vụ lần này tới mức nào.

Vị Tam chưởng quỹ kia hành động mau lẹ nhanh gọn. Lúc tới đây, Mộ Già Vân đã nhận được chỉ thị của cấp trên, biết người ta lai lịch không nhỏ, chăng những không dám có chút bất mãn, còn rất cung kính mang theo Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất đứng ở cửa nghênh tiếp. Đáng tiếc người ta căn bản không thèm để ý bọn họ, nói thẳng công vụ quan trọng hơn, lập tức vào phòng truyền âm cùng Lão Hắc, mặc ba người ở bên ngoài.

Có vị Tam chưởng quỹ lai lịch khá lớn này trấn giữ, hết thảy thương lượng đều vô cùng thuận lợi. Lão Hắc đã được Vũ La dặn dò, vô cùng vui vẻ đáp ứng tiền phí là ba mươi vạn tiên ngọc. Mà vị Tam chưởng quỹ này cũng hết sức phóng khoáng, tặng cho Lão Hắc một ngọc bài khách quý cao cấp nhất của Tiên Ma thương hành, sau này bất luận hưởng thụ Tiên Ma thương hành phục vụ hạng mục nào, cũng được chiết khấu còn bảy thành.

Chiết khấu như vậy có nghĩa gì? Nếu như mua tài liệu, Tiên Ma thương hành hầu như không có lãi, cũng giống như giúp Vũ La thu mua, vận chuyển tới mà thôi.

Lần hội đàm này hết sức thoải mái, sau khi giải quyết xong hết thảy, Vũ La tung ngọc bài khách quý chữ vàng kia trên tay, không nhịn cười được:

- Xem ra chúng ta đưa ra giải thưởng như vậy, có hơi cao.

Ánh mắt Lão Hắc rực sáng:

- Tiên sinh, sau này chúng ta mua tài liệu sẽ rất dễ dàng...

Vũ La đưa ra giải thưởng như vậy quả thật quá cao.

Nhiệm vụ này vừa ban bố trên bình đài giao dịch vượt không gian của Tiên Ma thương hành, lập tức làm cho tất cả Tiên Nhân đang ở bình đài giao dịch lúc ấy chú ý.

Bất kể bọn họ có năng lực hoàn thành nhiệm vụ này hay không, cũng không nhịn được nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Sau đó bởi vì nhiệm vụ này, người gia nhập bình đài giao dịch càng ngày càng nhiều. Cũng may vị Tam chưởng quỹ kia có tầm nhìn xa, đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tạm thời bổ sung mấy vạn nhân thủ vào bình đài giao dịch, mới có thể duy trì tiên trận khổng lồ trên bình đài vận chuyển không tới nỗi tê liệt.

Mà những cỗ thế lực ở gần Lôi thị Tiên tộc gần như có phản ứng trước tiên, triệu tập tất cả lực lượng có thể triệu tập, đánh về phía Lôi thị Tiên tộc.

Chuyện này làm cho Vũ La chợt hiểu ra, có rất nhiều phiền phức có thể không cần đích thân mình động thủ giải quyết. Giống như lần nà, đương nhiên Vũ La cảm thấy tự mình cầm kiếm xông vào Lôi thị Tiên tộc, chém đầu tất cả cừu nhân sẽ khoái chí hơn, nhưng khoanh tay ngồi nhìn vô số Tiên Nhân nối gót xông lên đạp bằng Lôi thị Tiên tộc, cũng không kém là bao.

Mới vừa xử lý xong chuyện này, Dạ Huy liền xuất hiện ngoài cửa:

- Tiên sinh, Tổ Thiên Thu tới.

Vũ La nhìn sang Lão Hắc, Lão Hắc có chút chột dạ:

- Lần này thật sự không phải là ta thông báo cho lão...

Vũ La khoát tay chặn lại:

- Được rồi, tới cũng đã tới rồi, cứ mời lão vào đây.

Mặc dù bởi vì chuyện của Phương Địch Hương, hảo cảm của Vũ La với Thập Phương thương hành giảm xuống rất nhiều. Nhưng dù sao Tổ Thiên Thu cũng từng giúp mình, cũng không thể trở mặt vô tình.

Chỉ chốc lát sau, Tổ Thiên Thu được mời vào, vừa gặp mặt, Tố Thiên Thu liền cười khổ chắp tay:

- Tiên sinh, ta... Ôi, ta thật sự không biết nên nói cái gì cho phải... Hay là ngài thu nhận ta đi, cũng không trở về Thập Phương thương hành nữa, ở lại nơi này không đi đâu nữa.

Mặc dù không biết lão nói lời này là thật hay giả, nhưng làm cho người nghe cảm thấy hết sức thoải mái. Vũ La cũng chỉ cười cười:

- Tổ huynh không cần áy náy, chuyện này không quan hệ gì với ngươi.

Lão Hắc vội vàng dâng trà cho Tổ Thiên Thu, Tổ Thiên Thu cũng biết tính Vũ La, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:

- Ta cũng đã tới đây mấy lần, chắc ngài cùng hiểu ta bị ép phải tới. Hội trưởng đã hạ tử mệnh lệnh cho ta, nhất định phải sửa chữa quan hệ với ngài.

Vũ La không lên tiếng, chỉ lặng lẽ uống một ngụm trà.

Tổ Thiên Thu nói tiếp:

- Mấy lần trước tới đây, ta cũng không tiện lên tiếng nói với ngài. Nếu ta bị ép như vậy mãi, đã sớm hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới với Thập Phương thương hành. Bất quá lần này ta mang tới một cái tin, tiên sinh không ngại nghe qua thử, sau đó hãy quyết định.

Vũ La gật đầu một cái:

- Tiên sinh cứ nói.

Tổ Thiên Thu uống một hớp trà thấm giọng:

- Có lẽ tiên sinh đã nghe qua cái tên Mãng Ứng Long?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play