Vũ La từ từ đi lên đài cao giơ tay ra lần nữa, Long Nguyên tuôn ra cuồn cuộn, tất cả cột đá lặng lẽ không tiếng động dâng lên để lộ ra đài cao bên dưới.
Lương Mạt Vũ khẽ giật giật mí mắt, lực lượng mà Vũ La sử dụng, ngay cả y cũng cảm thấy xa lạ. Hơn nữa y có thể cảm giác ràng cũng không hề yếu ớt chút nào, không biết trên người tên này còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật...
Sau khi tất cả những đoạn cột bay lên trên đài cao trừ một ít đá vụn ra cũng không còn gì che khuất tầm mắt. Trên mặt đài hiện ra hoa văn rậm rạp chằng chịt, có những mảng hoa văn đã bị những đoạn cột kia đập vỡ nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng, trên đài cao này khắc đầy những đạo thần văn thứ mười tám.
Vũ La chỉ cần liếc nhìn một cái lập tức thấy rõ ràng trên đài cao này có tổng cộng chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo thần văn.
Nhiều thần văn như vậy điêu khắc cùng một chỗ, hợp thành một bộ hoa văn đầy đủ mà xinh đẹp.
Sau khi Lương Mạt Vũ nhìn thấy, thần sắc tỏ ra cổ quái:
- Lạ thật, nhìn qua thật là xinh đẹp...
Nhưng Vũ La nhìn thấy lại không đơn giản như vậy... Thần văn cường hãn như vậy khắc trên tảng đá kia. Giống như viết ra một đạo thần văn vậy. Dù là Vũ La hiện tại một hơi viết ra mấy chục đạo thần văn cũng mệt mỏi kiệt sức.
Nhưng nhìn di tích này cả đài cao lẫn cột đá, thêm vào sáu phiến đá trước đó, tất cả đều được khắc thần văn hoàn mỹ. Chuyện này tiêu hao tiên nguyên và tinh lực hết sức kinh người.
Mà sau khi khắc thần văn, lực lượng mà đài cao này ẩn chứa đã trở nên hùng mạnh tới mức đáng sợ. Dựa theo suy đoán của Vũ La, cho dù là Tiên Nhân nhất phẩm thượng, tới đài cao này cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Rốt cục đài cao này có tác dụng gì, vẫn không biết được, nhưng Vũ La biết nếu đài cao này dùng để gia trì, như vậy dù là Tiên Nhân nhất phẩm thượng đến nơi này, lực lượng cũng sẽ thình lình gia tăng mấy chục lần. Nếu dùng để áp chế, cũng là Tiên Nhân nhất phẩm thượng tới đây sẽ không động đậy được chút nào.
Thời kỳ thái cổ có quá nhiều bí mật, rốt cục tế đàn này dùng để làm gì, là do ai xây dựng, đừng nói là Vũ La, ngay cả Lương Mạt Vũ cũng không biết được rõ ràng.
Trước đó lực chú ý của Vũ La đều bị thần văn trên đài thu hút, lúc này liếc nhìn lại mới chú ý, giữa đám thần văn dày đặc rậm rạp kia có một miệng giếng.
Miệng giếng hơi cao hơn một tấc so với thần văn xung quanh, thành hình tròn.
Hắn bèn chậm rãi đi về phía đó, mọi người cũng theo sát phía sau.
Đến miệng giếng, không thấy một tia dao động lực lượng nào, Vũ La cúi đầu nhìn xuống, bên dưới tối đen. Bất quá có thể nhìn thấy một phần, trên thành giếng khắc đầy linh văn, thần văn, Vu Văn... Các loại.
Vũ La ngây người ra, những cột đá mà hắn thao túng nãy giờ lơ lửng trên không nhất thời mất đi khống chế, rơi xuống ầm ầm một trận. Mọi người theo bên cạnh hắn ngàn vạn lần không ngờ tới biến cố này. Tuy rằng bị nện trúng một cái cũng không có gì lớn, nhưng cũng khiến cho mọi người phải bận rộn tay chân một phen.
Lương Mạt Vũ liên tiếp đánh bay mấy chục cây cột đá, đẩy Vũ La một cái:
- Có chuyện gì vậy, ngươi nghĩ gì đó?
Vũ La vốn đang ngây người, bị Lương Mạt Vũ đẩy một cái, trong đôi mắt thoáng qua lam quang, sau đó con ngươi khẽ chuyển động, lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn lại cúi đầu nhìn xuống giếng sâu, thần sắc có vẻ hoang mang ngơ ngác.
- Con người ngươi thật là cổ quái, rốt cục có chuyện gì mà không thể nói với chúng ta?
Lương Mạt Vũ tỏ ra bất mãn.
Vũ La cười khổ:
- Không phải là ta không muốn nói, mà là ngay cả bản thân ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu...
Vũ La đã biết lai lịch của cái giếng này: Thần Văn Tỉnh.
Lúc hắn vừa nhìn thấy Thần Văn Tỉnh, Lam Điệp ấn ký thình lình run lên một cái, truyền một đạo ý niệm vào trong đầu hãn.
Thần Văn Tỉnh có lai lịch thần bí, có liên quan đến một truyền thuyết từ thời thái cổ. Mà dường như truyền thuyết này có rất nhiều liên hệ với chuyện Lam Điệp ấn ký rơi xuống. Vũ La có thể cảm giác được, trong khoảnh khắc mà Lam Điệp ấn ký phát hiện ra Thần Văn Tỉnh, lập tức bộc lộ ra dao động mãnh liệt.
Vũ La quan sát Thần Văn Tỉnh một chút, sau đó nhớ lại Long Vĩ hồ ở bên trên, rốt cục cũng hiểu ra.
Long Vĩ hồ tựa như đuôi rồng này không phải là tình cờ, mà là thật sự có một cái đuôi rồng rơi xuống, vốn Thần Văn Tỉnh này là một cái nền, bên trong an trí một đạo Thiên Mệnh Thần Phù hiếm có vô song.
Mà tác dụng của đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia chính là giữ chiếc đuôi rồng kia lại.
Một cái đuôi Thái cổ Ma Long.
Không ai biết được lai lịch của con Thái cổ Ma Long này, bất quá chỉ biết rằng vào thời ấy, hung vật này đánh đâu thắng đó, không người nào có thể ngăn cản được, tạo ra vô số sát nghiệt. Rất nhiều hung địa trên Cửu Giới Tinh Hà hiện tại đều có quan hệ với nó.
Rồi sau đó không biết là bởi vì nguyên nhân gì, nó bị mười ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp nhất phong ấn, mỗi một đạo Thiên Mệnh Thần Phù đều an trí bên trong Thần Văn Tỉnh này.
Mà mảnh đại lục phong ấn con Thái cổ Ma Long này trôi lơ lửng giữa tinh hải. Nghe nói mặt trước của đại lục này phong ấn Thái cổ Ma Long đáng sợ, phía sau có khắc bộ điển tịch thâm ảo nhất trên Tiên giới: Hà Đồ Lạc Thư. Vì vậy đại lục này còn được gọi là Thái cổ Hà Đồ đại lục
Vào thời ấy, nghe nói chỉ cần có thể lên được Thái cổ Hà Đồ đại lục, không chết trong miệng Thái cổ Ma Long kia, vậy có thể trở thành tuyệt thế cường giả, tung hoành tinh hải, khoái ý ân cừu.
Sau đó không biết trải qua biến cố gì, Thái cổ Ma Long và mười ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù cùng nhau biến mất, Thái cổ Hà Đồ đại lục cũng chia năm xẻ bảy.
Có mảnh vụn dần dần biến thành ngôi sao, ẩn vào trong tinh hải mịt mờ.
Mà Ngự Xạ Tinh tầm thường này là do một mảnh vỡ của Thái cổ Hà Đồ đại lục biến hóa mà thành.
Vũ La không có cách nào nói những chuyện này cho bọn Lương Mạt Vũ. Không phải là hắn không muốn nói, mà là quá mức kinh thế hãi tục, nói ra chỉ tổ tăng thêm phiền não, cũng sẽ không có bất cứ ích lợi gì.
Vũ La thầm suy nghĩ một phen, Thanh Khâu tiên tộc nhận định trên Ngự Xạ Tinh này có Long Hóa Thạch, nói không chừng là chính xác.
Vào thời đó, những kẻ mơ tưởng xông lên Thái cổ Hà Đồ đại lục, lấy được lực lượng chí cao vô thượng không chỉ có Tiên Nhân, còn có rất nhiều Tiên Long.
Đa số những Tiên Long này đều chết trong tay Thái cổ Ma Long, rất có khả năng một ít trong đó cuối cùng biến thành Long Hóa Thạch.
Vũ La đứng trên tế đàn, tâm niệm chuyển động, những đoạn cột đá kia lại lơ lửng bay lên. Sau đó một ít trong số đó dần dần ghép lại với nhau, chậm rãi rơi xuống.
Những cột đá này lấy đài cao làm trung tâm, bắt đầu khuếch tán ra bốn phía, giống như là ánh sáng mặt trời.
Mà trong đám cột đá này, đáng chú ý nhất là hai nhóm cột đá giao nhau tạo thành hình chữ thập.
Hai nhóm cột đá này băng ngang qua xung quanh đài cao có Thần Văn Tỉnh, kéo dài ra bên ngoài, chia cả di tích ra thành bốn phần vô cùng chính xác.
Chỉ bất quá tất cả cột đá cũng đã vỡ vụn, Vũ La cũng chỉ là dựa vào nguyên hồn cảm giác chữ thập này mà thôi.
Hắn đi xuống khỏi đài Thần Văn Tỉnh, lặng lẽ không tiếng động đi theo hướng nhóm cột đá dọc. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, biết Vũ La phát hiện cái gì, lập tức đi theo phía sau.
Vũ La bay ra ngoài mấy ngàn trượng, những cột đá đang bay lơ lửng trên đài Thần Văn Tỉnh lặng lẽ không tiếng động rơi xuống, chạm đất nhẹ nhàng như một chiếc lông. Vũ La khống chế cực tốt, hiển nhiên là không muốn kinh động thứ gì.
Nhóm cột đá dọc kia kéo dài ra mãi, cho đến bên ngoài di tích.
Cả di tích nằm dưới đáy hồ sâu mấy trăm trượng. Bọn Vũ La đào bới, hiện tại nơi này là một hố sâu rất lớn, bờ hố là một sườn núi chênh chếch hướng lên trên, bùn đất và nham thạch lẫn lộn với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT