Vũ La vẽ nhiều bộ phận như vậy, chờ sau khi đạt đến số lượng nhất định bèn gộp những bộ phận này lại. Trong quá trình này chú trọng đến phối hợp và ngăn cách giữa các bộ phận với nhau, lại có những bộ phận cần cải biên, là công trình vừa phức tạp vừa khổng lồ.

Một đêm trôi qua rất nhanh, trong cả gian phòng cũng bị hoa văn màu vàng này lấp đầy. Nhưng Vũ La vẫn không hài lòng, hắn ôm tay nghiêng đầu, nhìn lại bàn nháp của mình một lượt, lại động thủ sửa đổi lần nữa.

Lý thuyết cơ bản vẫn không thay đổi, nhưng sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên, Vũ La đã có tâm đắc một chút, sửa đổi cũng không hề nương tay. Có những chỗ cần sửa, hẳn không tiếc xóa đi một mảng lớn, bắt đầu vẽ lại từ đầu. Mà những phần đã hoàn thiện, hẳn cũng vô cùng cẩn thận tu bổ lại, khiến cho càng thêm hoàn mỹ.

Như vậy mất thêm một ngày, rốt cục một đạo Phù Vận Tiên Văn khiến cho hắn hài lòng đã hoàn thành.

Sau khi hài lòng với bản thảo, Vũ La búng tay ra, tấm da Tinh Hải Bào Hao Thú bay ra, lơ lửng giữa không trung.

Vũ La không nóng lòng bắt đầu khắc ngay lập tức, mà trước tiên xử lý hoàn hảo tất cả tài liệu, sau đó bày những tài liệu này ra trật tự chỉnh tề. Hắn khoanh chân ngồi ở phía sau tài liệu cùng da thú, nguyên hồn thoáng động, đẩy bản thảo trước đó đã vẽ hoàn chỉnh rơi lên trên mặt da thú.

Sau đó dưới sự chỉ dẫn của nguyên hồn, các loại tài liệu rót vào trong bản thảo như nước chảy thành sông.

Cả quá trình nói thì đơn giản, trên thực tế cực kỳ chậm chạp, thao tác những chi tiết có yêu cầu rất cao. Chỉ cần sơ ý một chút sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cả quá trình này chiếm thời gian một đêm. Sáng sớm hôm sau, Vũ La hai mắt đỏ bừng, uể oải không phấn chấn mở cửa.

Tổ Thiên Thu chờ ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm:

- Rốt cục ngài cùng ra rồi...

Chợt lão khẩn trương lên:

- Ngài có thành công không?

Nói thật bất luận là Tổ Thiên Thu, hay là Lão Hắc cùng Lôi Ba, cũng không ôm hy vọng gì. Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là một vị Tam Phù Thiên Công kinh nghiệm phong phú cũng không thể khắc ra một đạo Phù Vận Tiên văn thành công, đừng nói là Vũ La.

Nhưng Vũ La lại gật đầu, ném da thú ra:

- Còn bao lâu nữa bắt đầu đấu giá, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Ba người Tổ Thiên Thu không ai nghe thấy hẳn nói gì, ba đôi mắt đều nhìn chăm chú vào tấm da thú.

Da Tinh Hải Bào Hao Thú có độ phẳng hết sức hoàn mỹ, hoa văn mặt sau giống như sóng biển, đẹp mê hồn. Tổ Thiên Thu vô cùng cẩn thận mở ra, một bộ hoa văn khiến cho người ta phải ngây ngất say mê hiện ra trước mắt mọi người.

Lần này, ba người hoàn toàn ngây dại.

Trong hoa văn này dường như ẩn chứa một Tinh Hải, khiến cho tiên hồn bọn họ như chìm vào trong đó.

- Khụ khụ...

Vũ La không nhịn được ho khan một tiếng.

Tổ Thiên Thu vội vàng nói:

- Ngài chờ một chút...

Lão lập tức phóng xuất một cỗ tiên nguyên kiểm tra, chỉ thấy lực lượng vận chuyển hết sức thông thuận bên trong đạo Phù Vận Tiên Văn này.

Tổ Thiên Thu há to miệng, nhưng không có phát ra âm thanh. Lão Hắc nóng nảy, lôi tay áo của lão vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc như thế nào, thành công hay không, ngươi cũng nói đi chứ!

Không phải là bọn họ không tin Vũ La, mà là chuyện này quá mức kinh người, không thể không xác định kỹ càng.

- Thành công!

Tổ Thiên Thu cảm thán một tiếng:

- Chẳng những thành công, hơn nữa đây là một đạo Phù Vận Tiên Văn thất phẩm trung!

- A...

Lão Hắc cùng Lôi Ba mừng như điên dại.

- Tiên sinh thật là thần nhân, định luật Tam Phù không thể cùng tu tồn tại đã mấy chục vạn năm qua, không ngờ rằng đã bị tiên sinh phá vỡ.

Tổ Thiên Thu than thở không dứt.

Lão thu tấm da thú vào tay:

- Tác phẩm này đủ để trở thành trọng bảo mang ra đấu giá vào ngày mai!

Ba người mạnh ai nấy nói, Vũ La không thể làm gì khác là hỏi lại lần nữa:

- Còn bao lâu nữa bắt đầu đấu giá, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Tổ Thiên Thu vội vàng trả lời:

- Ngài cứ việc nghỉ ngơi, buổi đấu giá phải sau yến tiệc buổi trưa mới bắt đầu, hiện tại chỉ mới là sáng sớm.

Vũ La gật đầu, xoay người lại, Tổ Thiên Thu theo bản năng tiễn hẳn một đoạn, khom người chờ Vũ La vào trong phòng, mới đứng thẳng lên.

Không riêng gì hẳn, Lão Hắc cùng Lôi Ba cũng tỏ ra một mực cung kính.

Ba người nhìn nhau, nhìn nhìn lại Phù Vận Tiên Văn trong tay, cùng nhau bật cười.

Buổi đấu giá đầu tiên rất thành công, tổng cộng năm vật phẩm đấu giá thu được một cái giá trên trời là năm trăm vạn tiên ngọc. Thể diện của Phương Lộc Hiếu lão gia từ hết sức rộng lớn, tất cả mọi người nể tình, hơn nữa buổi đấu giá lần này thực sự có vài thứ tốt, người tới cũng rất nhiều.

Trong số năm vật phẩm đấu giá này cũng có vật phẩm của Thập Phương thương hành. Sau khi trừ đi tiền vốn, lợi nhuận của Thập Phương thương hành vượt qua một trăm tám mươi vạn, cũng đã lấy lại chi phí cho cả lần đấu giá này.

Để ăn mừng buổi đấu giá thứ nhất thành công, yến tiệc chiêu đãi diễn ra vào trưa ngày thứ hai vô cùng thịnh soạn.

Vũ La ngủ hai canh giờ, tinh thần đã trở nên sảng khoái.

Hắn vẫn là nguyên hồn mà không phải là tiên hồn, nhưng bất kể là Phù Hạch Tiên Binh hay là Phù Vận Tiên Văn, hiệu quả rèn luyện nguyên hồn trong quá trình luyện chế cũng là cực kỳ cường hãn. Vì vậy mặc dù mệt chết, nhưng trên thực tế thu hoạch thật lớn.

Tổ Thiên Thu ra ngoài một chuyến, nộp món Phù Vận Tiên văn này lên. Sau đó hưng phấn vô cùng trở lại nói với Lão Hắc, tác phẩm kia đã được Thái thượng hội trưởng Phương Lộc Hiếu chấm trúng, quyết định sẽ là trọng bảo đưa ra vào giờ chót trong cả đại hội đấu giá lần này.

Vũ La ra ngoài, Tổ Thiên Thu lập tức quát tháo thị nữ vội vàng hầu hạ Vũ La rữa mặt thay y phục. Lão lại đích thân động thủ, rót cho Vũ La nham trà ba trăm năm mà chính lão cũng không nỡ uống. Rốt cục Vũ La đã được nếm thử nham trà ba trăm năm theo lời Lão Hắc như huyền thoại trong truyền thuyết. Mùi vị quả thật rất thơm ngon, đặc sắc hơn cả rất nhiều loại trà ngon ở Ngũ Phương giới.

Chẳng qua là đúng như lời Vũ La, mùi vị thật ra chỉ là ký ức, nham trà ba trăm năm lại khiến cho hắn nhớ lại trà xanh của Ngũ Phương giới năm nào.

Uống trà xong, Tổ Thiên Thu đi trước dẫn đường, mời Vũ La đi dự tiệc.

Với quy mô và đẳng cấp của yến tiệc này không thể thiết lập tại Phú Thăng khách sạn, mà là thiết lập tại tầng năm phù đảo, trong Liên Thiên Bích Viên, nơi cư trú của Phương Lộc Hiếu lão gia tử.

Liên Thiên Bích Viên là một trang viên rất lớn được xây trên thiên trì ở tầng cao nhất của phù đảo. Vì cử hành yến hội lần này, Phương lão gia tử cho người dựng nên hàng chục tòa lương đình trên thiên trì phù đảo, giữa những lương đình ăn thông với nhau, phong cách vô cùng thanh nhã.

Đến bờ thiên trì chạm mặt một nhóm người vừa tới, Tổ Thiên Thu vừa thấy không nhịn được hừ một tiếng.

Trong nhóm người này, cũng có một người quen: Lưu Xá.

Vũ La cũng biết, chỉ sợ là không thể tránh khỏi một cuộc xung đột.

Quá nhiên người cầm đầu của bọn người kia bước nhanh tới, ngăn trước mặt bọn Vũ La.

Từ bờ hồ tiến vào lương đình nằm giữa thiên trì chỉ có một chiếc cầu bằng bạch ngọc, bọn chúng cản đường như vậy, bốn người Vũ La không thể đi lên. Nơi này chính là nơi Thái thượng hội trưởng tĩnh dưỡng, tự nhiên mọi người không tiện trực tiếp bay lên.

- Lý Đại chưởng quỹ, ngươi làm như vậy là ý gì?

Tổ Thiên Thu lạnh lùng hỏi.

Lý Kế chính là cậu Lưu Xá, Đại chưởng quỹ một mình cai quản việc buôn bán một tinh cầu thương nghiệp cao cấp.

Y cười ha hả, làm như rất ôn hòa nói:

- Thiên Thu, đừng hiểu lầm. Trước đây ta có nghe ngươi cùng Lưu Xá có chút hiểu lầm, cho nên cố ý dẫn y tới xin lỗi ngươi.

Lưu Xá đường hoàng đứng đó, không có chút thành ý, buông thõng hai tay đáp:

- Tổ thúc, đắc tội rồi.

Tổ Thiên Thu xanh mặt, không nói gì. Lý Kế cười hắc hắc:

- Vì sao vậy, chẳng lẽ Thiên Thu ngươi không có chút độ lượng nào sao?

Tổ Thiên Thu cố nén tức giận, vung tay lên:

- Chuyện này coi như bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play