Cả Ngọc Thiết lâm trường yên lặng như tờ. Cái mà Lão Hắc muốn chính là hiệu quả như vậy, y hung hăng đảo mắt nhìn qua tất cả lao công:

- Hiện tại tất cả cút trở về ngủ cho ta ngày mai khởi công đúng giờ!

Từ đầu chí cuối Vũ La cũng đứng ở cửa nhìn, hắn không cảm thấy chút thương hại nào với bốn người kia.

Kẻ làm ác phải biết thiện ác đáo đầu chung hữu báo. Nếu hôm nay không phải là mình mà là người khác, nhất định sẽ bị bọn chúng ức hiếp tới nỗi muốn sống không được.

Lúc sắp bị xử tử hình, vẻ mặt bọn chúng hết sức đáng thương, nhưng lúc ức hiếp người khác, vẻ mặt bọn chúng vô cùng hung ác.

Đám lao công lục tục trở về chỗ ở của mình, bên trong phòng Vũ La đã bớt đi năm người, lộ vẻ rộng rãi hơn nhiều.

Vũ La vẫn ngồi vào góc cũ của mình như trước, nhắm mắt minh tưởng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vũ La là bảo bối của Ngọc Thiết lâm trường, Lão Hắc giết một người răn trăm người, cảnh cáo mọi người không cho phép bất cứ ai đụng tới Vũ La. Đây không có nghĩa là Lão Hắc thích gì Vũ La, mà là hoàn toàn là do lợi ích.

Nếu một ngày nào đó Vũ La không còn giá trị đối với Lão Hắc, Lão Hắc cũng sẽ không chút do dự bỏ hắn.

Vũ La đã trở thành lao công đặc biệt đầu tiên của Ngọc Thiết lâm trường.

Ngày nào hắn cũng ra lâm trường, nhưng sau khi có mặt, không ai lo tới chuyện hắn làm gì. Đến tối khi kết thúc công việc, hắn sẽ nộp lên một khối tài liệu trân quý, thông thường cũng là thất phẩm trở lên.

Bảy ngày sau đó, Vũ La nộp lên khối tài liệu trân quý nhất trong ba năm qua của Ngọc Thiết lâm trường: Một khối Kim Ngân Tiên Ngọc ngũ phẩm hạ, lại một lần nữa làm cho cả Ngọc Thiết lâm trường chấn động.

Màn đêm buông xuống, Lão Hắc phái người mời Vũ La tới phòng của mình, mật đàm một phen. Sáng sớm hôm sau Lão Hắc tuyên bố Vũ La thoát khỏi thân phận lao công, trở thành một Dong công (Người làm thuê) có thân phận đặc biệt của Ngọc Thiết lâm trường.

Trước kia Ngọc Thiết lâm trường chưa từng có chức Dong công này, hiển nhiên Lão Hắc đặc biệt lập ra cho Vũ La. Việc Vũ La phải làm rất đơn giản, chỉ điểm đám lao công tìm kiếm tài liệu trân quý.

Cột đá nơi đây nhiều như vậy, đốn xuống cột nào cũng do Vũ La quyết định. Một cột đá khai thác những bộ phận nào, cũng chờ Vũ La xem xong quyết định.

Chuyện này Vũ La làm vô cùng nghiêm túc. Nhờ có sự giúp đỡ của hắn, thu hoạch của Ngọc Thiết lâm trường trong nửa tháng qua vượt xa thu hoạch trong hai năm qua.

Dường như Vũ La đã hòa nhập vào thế giới này, sau đêm giết chết Báo Tam, cũng không thấy hắn lộ ra vẻ sắc bén của mình lần nào nữa.

Lòng đề phòng của Lão Hắc dần dần giảm xuống, từ trước tới nay xung quanh Vũ La luôn có ba đạo thần niệm như có như không, hiện tại cũng đã giảm bớt một đạo.

Một ngày làm việc kết thúc, Vũ La trở lại chỗ ở của mình.

Địa vị của hắn ở Ngọc Thiết lâm trường đã tăng lên, chỗ ở của hắn cũng đã được dời khỏi đám lao công ra ngoài, một mình chiếm cứ một gian nhà đá. Lão Hắc còn cấp cho hắn một tên tùy tùng, không ai xa lạ chính là Ly Hằng.

Vũ La biết rất rõ ràng trước khi Ly Hằng đi theo mình nhất định đã Lão Hắc bị cảnh cáo qua, muốn lão tới giám thị mình. Vũ La không trông cậy vào Ly Hằng có thể giúp được gì mình, trừ phi đầu óc Ly Hằng ngu xuẩn, bằng không ai cũng sẽ chọn Lão Hắc. Bất quá Ly Hằng coi như cũng có tấm lòng thiện lương, người như vậy theo bên cạnh mình so ra vẫn tốt hơn những tên ác ôn nhiều lắm.

Vũ La tiến vào nhà đá của mình, trên đài cao Lão Hắc cũng thu hồi ánh mắt. Trong khoảnh khắc màn đêm vừa buông xuống, một bóng người giống như u linh xuất hiện bên cạnh Lão Hắc.

Dường như Lão Hắc biết Lôi Ba đã tới, cũng không tỏ ra bất ngờ, xoay người trở về thạch thất phía sau:

- Chúng ta đi vào trong nói chuyện.

Lôi Ba gật đầu, theo y đi vào, tiện tay lấy ra một khối vuông vức giống như cục gạch màu xanh đen đưa cho Lão Hắc:

- Cho ngươi, uống thử xem.

Lão Hắc cầm lấy, miệng cười cười:

- Nham trà ba mươi năm tuổi, ha ha, tốt quá.

Y dùng móng tay rạch một cái, nham trà đã bị nén ép vô cùng cứng rắn lập tức bị cắt ra một khối nhỏ, Lão Hắc bận rộn nấu nước:

- Uống thử với ta, thứ này có hương vị rất đặc biệt.

Lôi Ba ngồi xuống, Lão Hắc tiện tay điểm ra một cái, một màn sáng rơi xuống trước mặt Lôi Ba, trên màn sáng hiện ra nhất cử nhất động của Vũ La hiện tại bên trong nhà đá.

Vũ La cũng chỉ đơn giản rửa mặt, uống nước, sau đó liền khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt minh tưởng, không nhúc nhích.

Lôi Ba cau mày hỏi:

- Vì sao chỉ còn có một đạo thần niệm, chẳng lẽ ngươi đã rút lại hai đạo thần niệm chịu trách nhiệm giám thị rồi sao?

Lão Hắc gật đầu:

- Không tìm ra chỗ nào là khả nghi.

Lôi Ba quan sát thêm một lúc, Vũ La thủy chung vẫn bình tĩnh. Y cảm thấy nghi hoặc:

- Theo như vậy, dường như hắn đã thật sự quen với cuộc sống nơi này.

Lão Hắc đã nấu sôi nước, vô cùng cẩn thận lấy từ trong y phục ra một bình trà bằng sứ tím vô cùng tinh xảo, cho khối nham trà kia vào trong đó.

Nghe lời của Lôi Ba, Lão Hắc cười khổ một tiếng:

- Rơi vào tình cảnh như vậy, không bằng lòng với hiện trạng còn có thể làm gì được? Hắn ở chỗ của ta, có ta che chở, nếu đi chỗ khác e rằng thua xa chỗ ta.

Lôi Ba nhìn y một cái, biết là y xúc cảnh sinh tình, bèn chuyển sang đề tài khác:

- Nham trà này bất quá chỉ mới ba mươi năm tuổi, có lẽ là ngươi uống chưa quen. Ta nghe nói trước kia ngươi thích nhất uống nham trà ba trăm năm tuổi.

Lão Hắc có vẻ cảm khái của anh hùng mạt lộ:

- Ta cũng đã rơi vào tình cảnh này rồi, còn gì để mà chọn lựa. Cũng nhờ ngươi có lòng mang đến cho ta một khối, mới có nham trà mà uống. Đừng nói ba trăm năm tuổi, dù là trăm tuổi, cũng chỉ có Gia chủ có thể uống được mà thôi.

Lôi Ba gật đầu:

- Thực lực Lôi thị Tiên tộc quá kém, không bằng được ngươi năm xưa.

Lão Hắc mải mê uống trà, không nói gì.

Lôi Ba lại nhìn màn sáng kia một cái:

- Nếu không có vấn đề gì, cũng không cần giám thị nữa. Dù sao nơi này là Hồng Lang tinh, hắn cũng không chạy đi đâu được.

Lão Hắc gật đầu.

Đêm nay Vũ La cảm giác được đạo thần niệm cuối cùng tiềm phục bên mình đã hoàn toàn biến mất.

Hắn mở mắt ra, lại dùng nguyên hồn tỉ mỉ dò xét xung quanh một phen, sau khi xác định không có bố trí ngầm nào khác, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở phía sau cửa, nghe ngóng động tĩnh của Ly Hằng bên ngoài. Ly Hằng ngủ rất say, Vũ La khoát tay, một mảng linh văn bay ra phong ấn tất cả vách đá xung quanh.

Sau đó hắn trở vào trong, hai tay phát lực, lặng lẽ không tiếng động dời chiếc giường đá khổng lồ của mình sang bên. Sau đó đặt tay lên mặt đất dưới giường, phát động Vu lực màu vàng sẫm.

Hơn nửa tháng qua Vũ La tỏ ra tận tâm tận lực, chính là vì muốn Lão Hắc thôi đề phòng mình.

Lão Hắc năm xưa cũng là nhân vật o phong một cõi trong Cửu Giới Tinh Hà, sau trải qua một số chuyện trầm luân, nhiều chuyện không như ý muốn, cho tới bây giờ sa vào tình cảnh phải coi giữ lâm trường cho thị tộc mạt lưu trên Tiên giới như Lôi thị Tiên tộc. Hùng tâm tráng chí năm xưa đã không còn nữa, từng trải của y đã khiến cho y dễ dàng tin rằng, vị trí hoàn cảnh hiện tại của Vũ La đã khiến cho hắn yên lòng nhận mệnh. Nếu đổi lại là người khác, sợ rằng còn có thể giám thị Vũ La thêm một thời gian nữa.

Mặc dù Vũ La giúp Ngọc Thiết lâm trường tìm kiếm cột đá, nhưng công tác thăm dò dưới lòng đất của hắn cũng không ngừng lại. Nửa tháng qua hắn cố gắng không ngừng, mặc dù nguyên hồn chỉ có thể xâm nhập xuống sâu dưới lòng đất hai mươi trượng, nhưng cũng phát hiện ra một vài chỗ khả nghi.

Hôm nay Lão Hắc đã rút đi hết tất cả giám thị ngầm, hắn liền lập tức động thủ.

Đối với người khác mà nói, đào móc Táng nham thạch này là một chuyện hết sức khó khăn, nhưng Vũ La có Vu lực màu vàng sẫm, tàng nham thạch này đối với hắn cũng khá dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play