Vũ La có thể từ chi tiết phát hiện một chút gì không ổn, nhưng thật sự muốn nhìn thấu bố trí của thượng giới Tiên Nhân, cơ hồ là không thể nào.

Sau khi nhận rõ điểm này. Vũ La coi như là hết hy vọng, quyết định lui ra khỏi kim quang, không suy nghĩ làm thế nào phá bố trí của Tiên Nhân nữa, mà là chuyên tâm bắt đầu tu luyện.

Hấn ngồi trong nhà gỗ của mình năm ngày. Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng có người “đi ngang qua” bên ngoài nhà. Hiện tại xung quanh đây toàn là Đại Năng, ai cũng có thể cảm ứng được thiên địa linh khí biến hóa. Vũ La tu luyện sử dụng Thần Huyết Thạch, thiên địa linh khí cơ hồ không có biến hóa gì, sau khi những người đó thăm dò xong cũng chỉ tỏ vẻ khinh thường, kiêu ngạo rời đi.

Hỏa Ấn đạo nhân trên ổ chim cũng khinh thường, cười thầm những kẻ kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Cứ như vậy thoáng chốc một tháng đã trôi qua. Hôm ấy cửa nhà gỗ chợt mở ra, Vũ La uốn lưng một cái nhìn về phía ánh mặt trời vừa lên hoạt động thân thể của mình một phen.

Ba người Hỏa Ấn đạo nhân còn đang bế quan, Vũ La cũng không quấy rầy bọn họ tùy ý đi bộ đi ra ngoài, thả ra nguyên hồn tìm được một con Liệt Xỉ Liêm Đao Thú nấp trong bụi cây.

Chỉ sau mười mấy lần hô hấp, hung thú nhất phẩm này đã biến thành một con thú chết.

Một canh giờ sau, con thú chết này trở thành món nướng ngon lành trên đống lửa.

Khói bếp lượn lờ mùi thơm bay khắp sơn lâm.

Tay nghề nấu nướng của Vũ La coi như tạm được, nhưng hắn đã quen thức ăn ngon do Hướng Cuồng Ngôn nấu vẫn cảm thấy mình nấu không ngon bằng. Hắn đang có chút buồn bực, trong núi rừng chợt náo loạn một trận, có người chạy như điên mà đến, người còn chưa tới, tiếng rống giận dữ đã truyền tới trước:

- Phi thăng sắp tới, thời khắc mấu chốt còn có tâm tư ăn uống!

Lão xông tới gần thấy là Vũ La, bèn hạ xuống.

- Ngươi...

Người đến là một lão nhân nhìn qua đã nhiều tuổi, đầu tóc râu mép một mảnh bạc trắng, ngay cả lông mày cũng màu trắng. Lão nhân khí độ bất phàm, có một cỗ khí thế không giận mà oai, ở Tu Chân Giới nhất định cũng là người có thân phận. Nhưng Vũ La nổi danh hung nhân bên ngoài, lão nhân này cũng bất quá là Đại Năng cảnh giới Khuynh Thiên, ngay cả Xiêm trưởng lão cũng bị Vũ La thu thập, huống chi là lão?

Lão nhân thấy khí thế mình yếu hơn Vũ La nhưng lại không chịu cúi đầu, sau khi trấn định cười lạnh nói:

- Vũ La, ngươi bỏ cuộc rồi sao? Tư chất như vậy phi thăng vô vọng, đành cam chịu rồi, nhưng ngươi cũng không thể quấy nhiễu người khác như vậy được!

Lão nói nửa chừng, ngoài xa lại có người phi hành tới, không phải là ai khác, chính là Ngọc Thanh Ca.

Ngọc Thanh Ca tư thế tiêu sái phi hành mà đến, trường sam theo gió bay phất phới, hai mảnh khăn vuông buộc trên đầu bay phấp phới như bươm bướm, nhưng không biết vì sao lúc y đáp xuống bỗng nhiên không thể khống chế được, lại va vào một cây đại thụ.

Đại Năng thân thể cũng cường hãn vô cùng, Ngọc Thanh Ca đụng phải cây, chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, cây đại thụ thân to bằng miệng chén lập tức gãy ngang.

Lão nhân cau mày:

- Ngọc Thanh Ca, đừng làm cho cổ Ngọc thế gia các ngươi mất mặt.

Ngọc Thanh Ca sửa sang lại áo mũ, cũng có chút ngượng ngùng, ôm quyền nhìn lão nhân kia:

- Hiên Viên Ưng Phi huynh, ngươi tới thật là nhanh. Hiên Viên Ưng Phi hừ một tiếng, không có nhiều lời, ngọc Thanh Ca ra sức trợn mắt, đánh giá Vũ La:

- Ngươi... Ngươi đã là cảnh giới Khấu Thiên?

Một tháng trước, lúc Ngọc Thanh Ca gặp Vũ La, Vũ La vẫn chỉ là Phụng Thiên đỉnh phong. Tuy nói là đỉnh phong nhưng đến trình độ Đại Năng, cho dù muốn tiến tới một bước nhỏ cũng cần phải trả giá bằng năm tháng vô tận cùng bao nhiêu nỗ lực gian khổ. Mà từ Phụng Thiên đến Khấu Thiên, đó chính là một bước dài. Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, lẽ ra bất kể là ai cũng không thể làm được như vậy mới đúng.

Nhưng Ngọc Thanh Ca tin tưởng mình tuyệt đối không nhìn lầm, hiện tại Vũ La rõ ràng chính là cảnh giới Khấu Thiên.

Lúc trước Hiên Viên Ưng Phi không chú ý, Ngọc Thanh Ca vừa nói, lão mới cẩn thận quan sát, lập tức cũng làm cho lão sợ hết hồn.

Vũ La tu chân mới bao nhiêu năm? Tính toán đâu ra đấy không quá năm năm, hắn đã đạt tới cảnh giới Khấu Thiên, tốc độ như vậy cả Ngũ Phương giới cũng chưa từng có.

Ngọc Thanh Ca bỗng nhiên nói:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nếu như ngươi đột phá, vì sao không có động tĩnh gì?

Đúng là đến cảnh giới Đại Năng, mỗi khi đột phá cảnh giới lớn nhất định sẽ xuất hiện dị tượng, tối thiểu cũng phải có một cỗ khí thế cường giả không thể đè nén được phóng xuất ra.

Nhưng trong một tháng này, Vũ La vẫn ở Yên sơn, tất cả mọi người cũng ở đây, nhưng lại không có chút khác thường nào cả.

Vũ La cũng tỏ ra bất đắc dĩ, không có dị tượng bởi vì hắn đúng là không có đột phá. Chân Long Tam Cảnh của Cửu Long Thôn Nhật theo thứ tự là Hiển Hóa, Phong Vân, Thần Đàn, hiện tại Vũ La vẫn còn đang ở cảnh giới Hiển Hóa. Chỉ bất quá đã đạt tới Hiển Hóa đỉnh phong, cũng sắp sửa đột phá.

Cho nên theo bọn Ngọc Thanh Ca thấy, Vũ La đã đột phá đến cảnh giới Khấu Thiên.

Thần Huyết Thạch hoàn toàn vượt qua hiểu biết của Ngũ Phương giới, ngay cả Tả Sư Dạ Vũ cũng vô cùng khao khát có được Thần Huyết Thạch, có thể nghĩ vật này trân quý tới mức nào. Vũ La sử dụng Thần Huyết Thạch tu luyện, dốc hết toàn lực, tiến bộ nhanh tới mức kinh người.

Ngọc Thanh Ca vừa nói, Hiên Viên Ưng Phi cũng cảm thấy kỳ quái, lão nghi hoặc nhìn Vũ La:

- Tu vi không thể nào giả vờ được, cho dù ngươi lừa được chúng ta, nhưng không thể nào lừa được Thiên kiếp.

Vũ La liếc qua hai người một cái, không có gì để nói, hắn chỉ tay ra xa, trầm giọng quát:

- Cút!

Hai người giận dữ, Vũ La mỉm cười híp mắt, linh khí xông ra trong cả kết giới phong ấn.

Hai người không dám động thủ cùng hắn, hừ lớn một tiếng xoay người rời đi.

Tin Vũ La đã là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên không cánh mà bay khắp nơi.

Sau khi Vũ La đuổi Ngọc Thanh Ca cùng Hiên Viên Ưng Phi đi, cảm thấy thần thanh khí sảng, một mình tiêu diệt con Liệt Xỉ Liêm Đao thú kia, sau đó thản nhiên trở lại nhà gỗ của mình.

Hỏa Ấn đạo nhân vẫn đang bế quan như trước, cho dù lão biết tin tức Vũ La đã đột phá cũng sẽ không xuất quan. Hỏa Ấn đạo nhân có thể trở thành nhân vật lão làng còn sót lại trong cả Cửu Đại Thiên Môn cũng có đạo lý trong đó, nhãn quang của lão hơn xa người khác, đã sớm nhìn ra Vũ La bất phàm.

Biên Nhất Huy và Tả Lư đạo nhân giật mình kinh hãi không ít, đứng chờ hắn ở cửa. Vũ La thấy hai người cũng biết bọn họ muốn hỏi cái gì, quyết định nói thẳng:

- Ta đã tới đây, đương nhiên mục tiêu là phi thăng.

Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy cũng tỏ ra sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi:

- Nhưng chỉ còn có năm tháng, ngươi có nắm chắc đột phá thẳng đến cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong chăng?

Vũ La sờ sờ mũi mình, cười nói:

- Hay là ta chỉ cho hai người các ngươi một con đường phát tài...

Đột nhiên hắn nhắc tới đề tài này, khiến cho Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy ngơ ngác không hiểu gì cả:

- Sao?

- Không bằng hai người các ngươi tổ chức đánh cuộc, cuộc rằng ta có thể đạt tới cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong trước khi thiên môn rộng mở hay không. Có thể đưa tỷ lệ đặt cược lên thật cao, các ngươi tất thắng.

Dứt lời hắn nháy nháy mắt, lắc mình vào nhà gỗ. Hai người còn định hỏi lại, Vũ La đã đóng cửa lại ầm một tiếng.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhau rời đi. Biên Nhất Huy chợt hỏi:

- Chuyện này... Rốt cục chúng ta có nên mở trường đánh cuộc hay không?

Tả Lư đạo nhân cười khổ:

- Mở cái gì mà mở, ngươi dám mở sao? Mặc dù chúng ta cũng biết Vũ La Đại nhân thiên tư hơn người, nhưng chỉ có năm tháng, cần phải đột phá ba cấp lớn nữa, ngươi cảm thấy có khả năng sao?

Biên Nhất Huy cũng lắc đầu:

- Thôi bỏ đi, nói không chừng tới lúc đó ngay cả động phủ cũng thua cho người ta.

Sau khi Vũ La tiến vào nhà gỗ, cũng không dám trì hoàn chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play