Chân Thần cũng không tức giận, y nhìn Vũ La giống như Vũ La nhìn bọn Vĩnh Dạ. Ta và ngươi vốn không ở cùng một đẳng cấp, ngươi không có cả tư cách làm cho ta tức giận.
Nhưng Vũ La giơ tay ra mắt Chân Thần lập tức giật giật, nhìn chằm chằm vật trong tay Vũ La
Tất cả tình cảm lạnh nhạt, xấc láo, cao tuyệt, lãnh khốc... Trước đó của y đã tan thành mây khói, hiện tại chỉ còn lại khiếp sợ.
Cực độ khiếp sợ, đời này có thể cũng chưa từng có khiếp sợ như vậy bao giờ.
- Đây... Đây là... Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh!
Vũ La cũng không nói gì, chỉ giơ Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh lên, thờ ơ nhìn y.
Ngọn lửa trên thân thể Chân Thần vụt tắt, hai đầu gối y mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống.
Vĩnh Dạ ngây người ra như phỗng, mình nhìn thấy gì vậy? Đường đường Chân Thần, Chân Thần giáng lâm chân thân, vì sao lại quỳ xuống trước mặt một tên Vu Sĩ? Chuyện này không thể nào, nhất định là mình nhìn lầm rồi, làm sao có thể như vậy được?
Vĩnh Dạ giụi giụi hai mắt mình một lúc, nhưng tình huống trước mắt không có phát sinh bất kỳ biến hóa nào.
Chân Thần hèn mọn quỳ gối trước mặt tên nọ...
Trong đầu y hiện tại trống rỗng, Chân Thần, Chân Thần chí cao vô thượng, vì sao lại quỳ xuống!?
Không riêng gì Vĩnh Dạ, tất cả mọi người của hai phe địch ta đều ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu tại sao xảy ra chuyện như vậy.
Thánh Chủ cố nhiên hùng mạnh, nhưng muốn thắng được Chân Thần cũng là không thể nào, Thánh Chủ vừa ra tay, Chân Thần lại không chút do dự quỳ xuống.
Vũ La gật đầu:
- Trước tiên hãy báo danh hiệu của ngươi.
Chân Thần phủ phục sát đất trông rất hèn mọn:
- Tiểu nhân chính là Hắc Hỏa Tinh Vực Ngô Lưu Tuyền, có mắt như mù, không biết thượng sứ của Ngọc Sát Ma Tôn ở chỗ này, đắc tội đã nhiều, mong rằng Đại nhân mở lượng bao dung.
Vũ La gật đầu, trong lòng không khỏi hiện lên bóng hồng lúc vừa mới gặp toàn thân sát khí, nhưng sau trở nên hết sức đáng yêu...
- Gần đây tình huống trên đó thế nào?
Ngô Lưu Tuyền ngầm hiểu, lập tức trả lời:
- Ngọc Sát Ma Tôn điện hạ ba tháng trước tới Vĩnh Mang Tinh Hải đánh chết Vô úy Ma Tôn. Hiện tại đã bình định được Vô úy Ma Vực, lên ngôi đệ nhất Ma Tôn mười chín Tinh Vực.
Vũ La thầm mắng yêu một câu trong lòng, lão bà này quả thật sung sức...
Hắn gật đầu, lại hỏi:
- Trận chiến ấy, nàng có bị thương chăng?
Ngô Lưu Tuyền thầm run lên trong lòng, ai dám gọi thẳng Ngọc Sát Ma Tôn là nàng như vậy?
Người này nắm trong tay Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh trong truyền thuyết chưa từng ban cho bất cứ ai. Ngô Lưu Tuyền thầm suy đoán trong lòng một chút, cũng đoán được tám chín phần mười quan hệ giữa Vũ La cùng vị Ngọc Sát Ma Tôn giết người như ngóe kia. Lúc này y đang phập phồng lo sợ trong lòng, rốt cục lần này mình đắc tội với ai đây, quả là muốn chết... Nếu Ngọc Sát Ma Tôn biết được, đừng nói là mình, cả Hắc Hỏa Tinh Vực cũng phải bị liên lụy.
Y không dám chậm trễ, vội vàng đáp lời:
- Đại nhân bất tất phải nhọc lòng, Ngọc Sát Ma Tôn điện hạ vô cùng mạnh khỏe.
Vũ La yên lòng, suy nghĩ một chút mới hỏi:
- Vậy rốt cục Sử Tiền Ma Thủ kia là vật gì?
Ngô Lưu Tuyền không dám giấu diếm:
- Theo tiểu nhân suy đoán, chính là một khối Thần Huyết Thạch hết sức khổng lồ.
Vũ La sững sờ, Thần Huyết Thạch đã là gì, mình cũng có kia mà, nhất thời hứng thú của hắn với Sử Tiền Ma Thủ đã giảm đi không ít.
Bất quá hắn cũng hiểu, vì sao đám “Chân Thần” này lại xem Sử Tiền Ma Thủ như món tế phẩm trân quý nhất.
Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có chỗ không thông, nếu chỉ là Thần Huyết Thạch đơn thuần, vậy sao có thể lui tới tự nhiên dưới sự vây công của cao thủ Vu tộc trong bao nhiêu năm qua? Vì sao người nào đơn độc gặp được Sử Tiền Ma Thủ, sau đó sẽ trở thành tuyệt thế cường giả?
Ngô Lưu Tuyền cũng đã nhìn ra nghi vấn trong lòng Vũ La, y nói rất thành thật:
- Về phần Sử Tiền Ma Thủ này còn có ẩn tình gì khác, chúng ta cũng không biết. Đối với chúng ta, chỉ cần nó là Thần Huyết Thạch là đủ.
Vũ La gật đầu, nói:
Được rồi, không có chuyện gì của ngươi nữa, ngươi trở về đi thôi.
Ngô Lưu Tuyền có vẻ không dám tin tưởng:
- Ngài bỏ qua cho tiểu nhân như vậy sao?
Vũ La vừa trừng mắt, Ngô Lưu Tuyền lập tức lăn tròn đi xa, kêu lên:
- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân lập tức cút đi...
- Chân Thần...
Rốt cục Vĩnh Dạ cũng đã cử động được, vội vàng kêu lên một tiếng. Ngô Lưu Tuyền hận y đến tận xương tủy, cũng không quay đầu lại xuất ra một chưởng, chưởng này ấn vào trên Thiên Linh Cái Vĩnh Dạ. Mọi người ở đây chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, đầu Vĩnh Dạ lập tức nát bấy. Thân thể y lảo đảo vài cái, không nói nửa lời ngã lăn ra. Tây Vực đệ nhất cường giả chân chính, Vu Sĩ Thần cấp, thủ lĩnh Đông Dạ bộ lạc, rốt cục chết đi một cách dễ dàng như vậy.
Cường giả ở thế giới này trong mắt người thế giới khác, chỉ là một tên hề.
Vĩnh Dạ chết đi, đối với Vũ La mà nói không có gì lớn lao, hắn là Nam Hoang Đế Quân, đã thấy qua rất nhiều cái chết vô vị.
Nếu như mình không có Huyết Hải Ngọc Sát Lệnh, Vĩnh Dạ có thủ hạ lưu tình với mình không? Đương nhiên là không rồi.
Ngô Lưu Tuyền đánh chết Vĩnh Dạ, đúng là vì muốn lấy lòng Vũ La. Vũ La không xem trọng mối nhân tình này, nhưng cũng không từ chối.
Ngô Lưu Tuyền rời khỏi thế giới này giữa một cơn bão lửa, Ca Nguyệt nghiến răng một cái, nước mắt rưng rưng, xông lên tung ra một quyền đánh cho thi thể Vĩnh Dạ tan nát. Sau đó nàng hung hăng trừng mắt nhìn người của bốn đại bộ lạc, vung mạnh tay lên:
- Giết, không tha cho tên nào cả!
Mọi người ùa lên một lượt, một trường đại chiến diễn ra.
Hóa Long cổ khệ nệ khiêng cái bụng to đùng của mình từ trong rừng rậm chui ra, nhìn chiến trường một cái, sau đó nhìn sang Vũ La.
Thực lực của đối phương không kém, chiến cuộc tạm thời rơi vào thế giằng co.
Vũ La chưa bao giờ bạc đãi những người đi theo mình, uống nước nhớ nguồn là căn bản đối nhân xử thế của hắn.
Hắn khẽ gật đầu với Hóa Long cổ, nó lập tức mừng rỡ như điên, lắc đầu đắc ý xông vào vào chiến trường. Trước hết dùng tiếng gầm giận dữ của mình chấn nhiếp tất cả Vu Sĩ, sau đó há miệng thật to, xem đám Vu Sĩ của bốn đại bộ lạc như bữa điểm tâm của mình, nuốt chửng tất cả.
Vũ La nhìn một chút, không nhịn được lắc đầu:
- Không có chút nào kỹ xảo gì hay ho, không có ý nghĩa.
Hóa Long cổ nghe thấy lời nhận xét của Vũ La, nhưng nó đang ăn ngon lành nên cũng không để ý quá nhiều. Chỉ sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Hóa Long cổ kéo lê cái bụng tròn căng bò trở về, ợ vài cái, sau đó hóa thành hình dáng như con sâu nhỏ trước mặt Vũ La, ăn no uống đủ, lười biếng đi ngủ.
Mà bên chiến trường, Ca Nguyệt toàn thân đẫm máu uể oải quỳ rạp xuống đất, gào khóc lớn lên.
Tất cả đám Vu Sĩ bọn Cổ Mô Hải Thiên bộ lạc cũng quỳ trên mặt đất, nam mắt hổ rưng rưng, nữ thấp giọng khóc nức nở. Đám Vu Sĩ rút dao bén ra cắt mạch máu mình, vẩy máu tươi trên mặt đất, dùng máu tươi và danh dự của mình phát thệ, nhất định sẽ phục hưng Hải Thiên bộ lạc.
Đến khi tâm trạng bọn Ca Nguyệt ổn định lại, trời đã sụp tối.
Mặc dù trường đại chiến này có sự tham dự của Hóa Long cổ, vẫn đồ máu không ít. Trên phế tích nồng nặc mùi máu tanh tưởi, thậm chí vào ban đêm, trên bầu trời phế tích cũng tràn ngập một tầng sương máu màu đỏ mờ mờ.
Đến khuya, tầng sương máu kia mới dần dần tan đi dưới ánh trăng màu bạc.
Tới lúc chiến cuộc gần kết thúc, Vũ La mới đích thân xuất thủ bắt sống một người, hỏi tung tích của bọn Lưu Thiên Uy.
Mấy người bọn họ bị nhốt trong doanh địa ở Đông Dạ bộ lạc, nằm trong Dạ Ma sa mạc, hiện tại muốn đi cứu đã không còn kịp.
Nhưng Vũ La đã biết được tung tích bọn Lưu Thiên Uy, cũng không tỏ ra nôn nóng nữa. Tế phẩm quan trọng như vậy, người Đông Dạ bộ lạc nhất định sẽ giữ cho bọn họ sống khỏe.
Theo như phát hiện của đám Vu tộc trong phế tích, tối nay chính là thời điểm mà Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện, mà Hóa Long cổ đưa bọn họ tới đây...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT