Thiên Ngưu cổ đã chiến đấu với Hồng Lôi một lúc lâu lực lượng đã sớm bị tiêu hao hầu như không còn. Hồng Lôi mắt thấy đã có thể thu phục được nó không ngờ rằng nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim xuất thủ đột ngột như vậy khiến cho y trở tay không kịp.
Lưới điện kia bao lấy Thiên Ngưu cổ, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Đáng thương cho Thiên Ngưu cổ cháy đen tại chỗ ngã lăn ra đất, mắt thấy là không sống nổi.
- A...
Đám Vu tộc ngàn vạn lần không ngờ tới kết quả như vậy, tất cả đều há hốc mồm.
Bóng người kia từ trên không hạ xuống, là một hán tử trung niên vóc người mập mạp, hơi thấp, ngồi trên một con cổ trùng hình dáng giống như đại điêu, cổ trùng vươn dài hai cánh có chừng ba trượng, lúc này đã đáp xuống đứng trên mặt cát, cũng cao hơn một người.
Hồng Lôi thấy hán tử kia, sửng sốt một chút mới nhận ra:
- Thì ra là Tát Ảnh huynh.
Hồng Lôi quay đầu lại nhìn lướt qua, ba người Ca Nguyệt đã mang mặt nạ, Vũ La thì lẫn giữa đám đông. Y thầm hiểu trong lòng, bèn vẫy Lam Thạch tới gần:
- Lam huynh, vị này chính là Tát Ảnh huynh của Băng Tổ bộ lạc.
Lam Thạch vừa nghe là Băng Tổ bộ lạc, lập tức cung kính thi lễ:
- Tát Ảnh Đại nhân vẫn khỏe.
Tát Ảnh cười ha hả, khoát tay:
- Không cần khách sáo, đúng rồi, các ngươi tới đây cũng là vì Sử Tiền Ma Thủ kia ư?
Y lập tức đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt quét qua cả đội ngũ. Tự nhiên Vũ La bị y bỏ qua ngay từ đầu, ba người Ca Nguyệt mang mặt nạ lại hấp dẫn sự chú ý của y. Bất quá lúc nãy Vũ La phát hiện ra có điểm khác thường, đã thêm cho ba người ba đạo Vu Văn ngụy trang. Cho nên tuy Tát Ảnh phát hiện ba người là Vu Sĩ tam phẩm, thực lực thực tế là nhị phẩm, tự cho là đã nhìn thấu, cười thầm trong lòng. Y thầm nhủ các ngươi ẩn giấu ba tên nhị phẩm, chỉ bằng vào chút thủ đoạn nho nhỏ này đã muốn tranh đoạt Sử Tiền Ma Thủ ư?
Lam Thạch thản nhiên nói:
- Đúng vậy.
Trong mắt Tát Ảnh, thực lực đội ngũ này có được ba tên Vu Sĩ nhất phẩm, hơn mười tên nhị phẩm, còn lại tam phẩm tứ phẩm cũng có không ít, thực lực coi như không tệ, nhất thời y nổi lên ý muốn lôi kéo.
Tát Ảnh dẫn Lam Thạch cùng Hồng Lôi đi sang một bên:
- Hai vị huynh trưởng, các ngươi chỉ bằng vào những người này, có thể đi thẳng tới đây cũng thật sự không dễ dàng, có thể thấy được hai vị cũng là người có đại tài.
Hai mắt y đảo tròn, nhìn hai người từ trên xuống dưới không ngừng, nhưng ngậm miệng không nói nữa.
Sắc mặt Lam Thạch cứng đơ không mở miệng, Hồng Lôi cười khổ nói:
- Tát Ảnh, chúng ta cũng có giao tình cùng nhau chém giết qua cổ trùng nhất phẩm, còn có chuyện gì không thể nói thẳng chứ?
Tát Ảnh cùng Hồng Lôi đúng là có chút giao tình, cũng chỉ là từng sóng vai chiến đấu qua mà thôi, so ra Lam Thạch cũng có vẻ không bằng.
Mới vừa rồi Tát Ảnh đi ngang qua gần đó, nghe được có tiếng chém giết bèn tới đây xem thử. Y phát hiện Thiên Ngưu cổ nhất phẩm đã là nỏ mạnh hết đà, bèn lập tức nhảy ra chiếm phần hơn. Lưới điện của y giết chết Thiên Ngưu cổ, dù sao những thứ trên người Thiên Ngưu Cổ cũng phải có một phần của mình.
Y không thể nào không nhìn ra Hồng Lôi sắp sửa chiến thắng, chẳng qua là muốn chiếm phần hơn mà thôi.
Nhưng giết Thiên Ngưu cổ rồi, y nhìn kỹ lại phát hiện thực lực đội ngũ này đúng là không tệ, lại nổi lên tâm tư khác.
- Hồng Lôi, hãy nghe ta nói, có lẽ các ngươi cũng chỉ đi được tới đây thôi. Đi xa hơn một chút, không nhà nào là không có một vị cường giả Vương cấp chủ trì, bọn ngươi như vậy tiến vào chỉ là đi chịu chết.
Nghề diễn kịch của Lam Thạch không tồi, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.
Tát Ảnh lại nói:
- Các ngươi đừng trách ta nói khó nghe, nhưng là đây là sự thật. Nghe nói thậm chí Đông Dạ bộ lạc đã xuất động một vị cường giả Thần cấp tọa trấn, quyết lấy cho bằng được Sử Tiền Ma Thủ.
Tin này thật ra khiến Hồng Lôi cùng Lam Thạch có chút giật mình, không nhịn được trao đổi bằng mắt với nhau.
Tát Ảnh thấy lời mình đã có hiệu quả, lập tức bồi thêm mấy câu, rèn sắt khi còn nóng:
- Bất quá hai vị cũng không nên nhụt chí, thật không dám giấu diếm, ta cũng đã đột phá đến Vương cấp. Mặc dù không thể đối kháng chính diện với Đông Dạ bộ lạc, nhưng chúng ta đã tới đây cũng không thể tay không mà về. Có ta tọa trấn, các ngươi sẽ không quá thiệt thòi.
Lam Thạch và Hồng Lôi nhìn nhau, lúc này mới xem như hiểu ra ý địnhTát Ảnh.
Lúc Tát Ảnh nói mình đã là Vương cấp, tự nhiên có chút đắc chí, phóng xuất khí thế Vương cấp của mình, ý phô trương hết sức rõ ràng.
- Cứ để cho các đại bộ lạc tranh đoạt với nhau, chúng ta tạm thời ẩn nhẫn, đến lúc đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần đi theo ta, bảo đảm sẽ không để cho các ngươi tay không mà về.
Chuyện này Lam Thạch cùng Hồng Lôi không ai làm chủ được, Hồng Lôi bèn kiên trì nói:
- Chuyện lớn như vậy, ta cũng không thể tự tiện làm chủ, để ta hỏi ý mọi người thử xem sao...
Tát Ảnh gật đầu:
- Được, ta đi cùng các ngươi, giúp các ngươi thuyết phục mọi người.
Ba người trở lại, không đợi Hồng Lôi nói chuyện, Tát Ảnh đã lớn tiếng nói ra đề nghị của y, trong lúc nhất thời đám Vu tộc yên lặng như tờ.
Vũ La phải làm chim đầu đàn, nếu hắn không mở miệng, ai dám quyết định?
- Khụ khụ, ta thấy như vậy cũng tốt.
Tát Ảnh cười ha hả, tiến lên vỗ vai Vũ La:
- Vị huynh đệ này thật là sảng khoái, yên tâm, đi theo ta có rất nhiều ích lợi!
Bọn Hồng Lôi buồn cười nhưng không dám, nhịn rất cực khổ.
Vũ La cười tủm tỉm nói:
- Vậy sau này phải nhờ Tát Ảnh Đại nhân chiếu cố nhiều hơn rồi.
- Không thành vấn đề!
Tát Ảnh tỏ ra rộng rãi.
Chuyện này đã được quyết định rất nhanh, Tát Ánh nhìn lại thi thể con Thiên Ngưu cổ trên mặt cát, ánh mắt có vẻ lưu luyến không rời. Hồng Lôi biết tên này ham thích món lợi nhỏ, nhưng không ngờ rằng y đã là Vương cấp rồi vẫn còn hẹp hòi như vậy, không nhịn được cười nói:
- Thiên Ngưu cổ này chính là Tát Ảnh ngươi chém giết, hẳn là thuộc về ngươi.
- Ồi, không, cho ngươi vậy, coi như là lễ ra mắt ngươi gia nhập đội ngũ của ta.
Tát Ảnh ra vẻ rộng lượng, mọi người ai nấy âm thầm lắc đầu.
Hồng Lôi vất vả lắm mới bắt được một con cổ trùng nhất phẩm, lại bị y giết chết như vậy, trong lòng vốn hết sức không thoải mái. Hiện tại thấy Tát Anh nói như vậy cũng không khách sáo nhận lấy, lập tức tiến lên thu thập tất cả tài liệu có thể sử dụng trên thi thể Thiên Ngưu Cổ, sau đó lại lấy đi cổ hạch quý giá nhất.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Từ đầu đến cuối, Tát Ảnh cũng ở bên cạnh âm thầm nuốt nước miếng, trơ mắt nhìn chằm chằm.
- À, đi... Đi thôi...
Tát Ảnh còn lưu luyến nhìn thi thể Thiên Ngưu cổ lần nữa, sau đó mới dẫn theo mọi người chậm rãi rời đi. Trên đường, Tát Anh khoác lác với mọi người về thế lực hiện tại của mình, Hồng Lôi mới biết thì ra lần này Tát Anh có dã tâm không nhỏ.
Y thăng lên Vu Sĩ Vương cấp trước khi Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện không lâu, cho nên mời rất nhiều hảo hữu tề tụ Dạ Ma Quật.
Hôm nay, bên cạnh y đã tụ tập được bốn tên Vu Sĩ nhất phẩm, mười chín tên Vu Sĩ nhị phẩm, hơn ba mươi tên Vu Sĩ tam phẩm. Lần này Tát Ảnh đi ra ngoài vốn là muốn nghênh đón một đội Vu Sĩ khác, nhưng thời gian ước định đã qua thật lâu cũng không thấy những người đó đến, chỉ sợ là đã bị diệt trong Dạ Ma sa mạc rồi.
Tát Ảnh không hề cảm thấy đau lòng, y cố ý định ra địa điểm gặp gỡ bên ngoài Dạ Ma Quật, chính là muốn thông qua Dạ Ma sa mạc tiến hành một lần chọn lọc, tránh cho những kẻ thực lực kém cỏi lẫn vào đội ngũ của mình.
So với đội ngũ mà Tát Ảnh chờ đợi kia, thực lực của bọn Hồng Lôi mạnh hơn nhiều, cho nên Tát Ảnh hết sức hài lòng. Có bọn Hồng Lôi, thực lực đội ngũ Tát Ảnh lớn mạnh hơn gần gấp bội, đương nhiên đây là đánh giá của bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT