Bất quá ánh mắt Cổ Mô tỏ ra hơi đắc ý, Đạo Vu văn này là một tác phẩm đắc ý nhất của bà trong những năm gần đây chẳng nhưng gia tăng cảnh giới Phong Bạo lên một cấp, vả lại còn có thêm tăng phúc lực lượng bốn thành. Hiện tại trong hàng Vu Sĩ nhị phẩm, Phong Bạo đã có thể coi như đạt tiêu chuẩn trung thượng.
Rất hài lòng về tác phẩm của mình, Cổ Mô vô cùng nôn nóng muốn đả kích đối thủ của mình một phen cho hả dạ.
Bà vừa ra tới đã nhìn thấy Vũ La đứng ở bên ngoài, không nhịn cười được:
- Sao hả bỏ cuộc nhanh như vậy sao? Đã là như vậy ngươi lập tức mang theo đám phế vật kia cút đi...
Bà đang nói chợt phát hiện ra sắc mặt bọn Lam Thạch ngày càng trở nên khó coi, nhất thời cảm thấy kỳ quái. Mà Ca Nguyệt dù che mặt. Nhưng vẫn cảm thấy trên mặt nóng rát không nhịn được quát lớn:
- Tam Thần Tế câm miệng!
Cổ Mô sững sờ.
Ca Nguyệt địa vị tôn quý, không giống tầm thường.
Chẳng những là đệ nhất nữ chiến thần của Hải Sơn bộ lạc. Hơn nữa còn được cho là Vu văn sư có khả năng trở thành Vương cấp nhất của Hải Sơn bộ lạc từ ngàn năm nay. Cơ hồ tất cả mọi người trong bộ lạc đều nhận định, nàng chính là người kế nhiệm thủ lĩnh bộ lạc đời sau.
Nhưng Ca Nguyệt luôn luôn kính trọng tiền bối, Cổ Mô từng chỉ điểm cho nàng hai lần lúc kỹ năng Vu Văn của nàng vừa nhập môn. Ca Nguyệt vẫn khắc ghi chuyện này trong tâm khảm, mặc dù nàng có địa vị cao hơn Cổ Mô trong bộ lạc. Nhưng vân tỏ ra đặc biệt kính trọng bà. Lúc hai người nói chuyện với nhau, Ca Nguyệt cũng dùng lời lẽ cung kính, không hiểu vì sao lần này nàng lại tỏ ra nghiêm khắc như vậy.
Lam Thạch thở dài, tiến lên một bước nói:
- Đại nhân, người xem đi.
Nàng chỉ Lôi Vân đứng gần đó, Cổ Mô nhìn qua lập tức ngây dại toàn thân.
Vốn dáng người bà khòm lưng vì già lão, lần này bị đả kích như vậy càng thấp hơn ba phần, đã trở thành một người lùn.
Bà mấp máy môi, sau mười mấy lần hô hấp mới phát ra được thanh âm đầu tiên:
- Chuyện này...
Chuyện này là thế nào vậy, thậm chí trên người tiểu tử này không thể nào tìm được một vị trí nào cơ thể tiếp nhận Vu Văn, làm sao có thể thăng lên liên tục hai cấp... Liên tục hai cấp như vậy... Tối thiểu cũng phải là Vu Văn sư Vương cấp mới có thể làm được...
Đả kích này đối vợi bà hết sức nặng nề, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, cả người mỏi mệt không chịu nổi, lảo đảo muốn ngã, Ca Nguyệt thầm thở dài, tiến tới đỡ bà.
- Ngài nghỉ ngơi trước một chút đi.
Ca Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Người ta chỉ mất một canh giờ đã đi ra, Tam Thần Tế, ta cũng là vì bảo tồn thề diện Hải Thiên bộ lạc chúng ta, nếu để ngài tiếp tục nói như vậy... Ôi...
Cổ Mô ngây ngốc ngơ ngác, cho tới bây giờ cũng không thể tin được mình lại thua, hơn nữa thua thảm như vậy, không hề có lực hoàn thủ, thất bại thảm hại!
Thảm bại như vậy cũng giống như hai người tỷ võ với nhau, Cổ Mô giương nanh múa vuốt xông lên, nhưng Vũ La chỉ dùng ngón út đâm một cái, đã làm cho bà ngã lăn ra đất, chết oan chết uống.
Ca Nguyệt nhìn thị nữ của mình nói:
- Đưa bà trở về nghỉ ngơi đi.
Thị nữ gật đầu, đỡ Cổ Mô đang thất hồn lạc phách lặng lẽ rời đi.
Phong Bạo cũng cảm thấy khó lòng tin được, tên Lôi Vân chẳng khác nào phế vật kia hiện tại lại cao hơn mình một cấp, chuyện này quả thật đả kích y không ít.
Người phe Lam Thạch cúi đầu ủ rũ trở về chỗ ở của mình, Cương Chuy thình lình vung mạnh búa sắt của mình lên, cao giọng hoan hô. Có y dẫn đầu, những Vu tộc khác cũng lớn tiếng gào thét, chúc mừng thắng lợi, cho dù là Thiểm Điện cũng cười híp mắt.
Ánh mắt Ca Nguyệt nhìn Vũ La đầy vẻ phức tạp. Nếu tới lúc này nàng còn không đoán ra đêm hôm trước, người khiến cho nàng cùng Cổ Mô chú ý thật ra là Vũ La mà không phải Cương Chuy, vậy nàng cũng không xứng là đệ nhất nữ chiến thần của Hải Thiên bộ lạc.
Nàng thầm thở dài trong lòng, vì sao mình phải khổ sở như vậy?
Ca Nguyệt luôn luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ dùng nhan sắc của mình câu dẫn nam nhân nào khác, Nhưng lần này Sư Tiền Ma Thủ vô cùng quan trọng đối với Hải Thiên bộ lạc, đối với bản thân nàng, vì vậy Ca Nguyệt không thể không hạ mình, cố ý lấy lòng Cương Chuy, vốn nàng không có chút cảm tình, nhưng không ngờ rằng đi tới kết quả như vậy.
Ca Nguyệt càng nghĩ càng giận, hận không thể xuất ra một chưởng đánh chết Cương Chuy. Nhưng nàng không làm như vậy, ngược lại hít vào một hơi thật sâu, đi về phía bọn Cương Chuy.
Cương Chuy cười ha hả, bước tới nghênh đón nàng. Y vừa định nói chuyện, chợt phát hiện ra dường như Ca Nguyệt không nhìn thấy mình, đi thẳng tới trước mặt Vũ La.
Cương Chuy sửng sốt, tựa hồ hiểu ra chuyện gì, thở dài cúi đầu. Chỉ chốc lát sau, y đã nghĩ thông suốt, lại cùng các tộc nhân của mình lớn tiếng hoan hô, ăn mừng thắng lợi.
Ca Nguyệt tỏ ra đoan trang nho nhã:
- Vũ La các hạ, có thể nói chuyện cùng ngài được chăng?
Vũ La gật đầu:
- Đi theo ta.
Vũ La cất bước đi về phía trước, Ca Nguyệt cố ý đi sau hắn nửa bước. Ca Nguyệt chủ động tỏ ra kém thế như vậy, tôn ti giữa hai người trên danh nghĩa đã thể hiện ra rõ ràng.
Về phần rốt cục trong lòng Ca Nguyệt nghĩ thế nào, đó là chuyện khác, tối thiểu hiện tại Ca Nguyệt thừa nhận địa vị của Vũ La là đệ nhất nhân trong đội ngũ này.
Vì sao Vũ La có thể hoàn thành nhiệm vụ mà một vị Vu Văn sư Vương cấp cũng không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn ngủi như vậy?
Chắc chắn là hiện tại Vũ La đã có thực lực của Vu Văn sư Thần cấp.
Cho dù ở Hải Thiên bộ lạc vốn thừa thãi Vu Văn sư, cũng đã ngàn năm qua không xuất hiện Vu Văn sư Vương cấp, đừng nói là Thần cấp.
Giống như lão Vu bà Cổ Mô kiêu ngạo bằng trời, trên thực tế cũng chỉ đạt tới Vu Văn sư nhị phẩm, mà Ca Nguyệt tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới Vu Văn sư nhất phẩm. Mà mãi đến trước lần đi tới Dạ Ma sa mạc này, nàng mới vừa đột phá cảnh giới Vu Sĩ, trở thành Vu Sĩ thần cấp.
Vu Văn sư nhất phẩm, Vu Sĩ Thần cấp. Cũng khó trách địa vị Ca Nguyệt trong Hải Thiên bộ lạc cao hơn rất nhiều so với Cổ Mô vốn lớn tuổi hơn nàng.
Nhưng địa vị Vu Văn sư cao quý, bất kể cấp bậc Vu Sĩ của Vũ La cao tới mức nào, cũng không có ưu thế áp đảo bằng cấp bậc Vu văn sư của hắn. Cho nên Ca Nguyệt phải tỏ ra tôn kính với hắn, đồng thời tỏ ra kém thế ở một vài điểm.
Hai người một trước một sau, rời khỏi mọi người, đi thẳng đến bên cạnh một cồn cát lớn nhất, lúc này Vũ La mới ngừng lại.
Hắn chỉ mới vừa biết được đại khái tác dụng của Vu Văn, muốn sửa cũ thành mới thật sự có chút làm khó hắn. Bất quá lúc Vũ La chờ đợi Cổ Mô đã tự nghĩ ra một vài thủ đoạn nhỏ, lúc này thi triển ra, vung tay lên, lập tức có một mảng Vu Văn giống như gợn sóng rơi xuống, bay lả tả xinh đẹp vô cùng.
Ca Nguyệt có thể cảm thấy rõ ràng, quy tắc lực lượng xung quanh mình xảy ra biến hóa, trong ánh mắt của nàng rõ ràng tràn đầy hoảng sợ.
Vu Văn phóng ra ngoài!
Ca Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng, một chiêu tưởng chừng như hết sức đơn giản này, bên trong bao hàm thành tựu Vu Văn hùng mạnh tới bậc nào. Dù là đạt đến cảnh giới Vu văn sư Thần cấp, chỉ sợ cũng làm không được điểm này.
Vu Văn phóng ra ngoài chính là kỹ xảo điển hình của Vu Văn sư Thánh cấp.
Mặc dù chiêu vừa rồi của Vũ La, lực lượng Vu văn phóng xuất ra còn rất yếu, có nghĩa là hắn chỉ vừa bước vào Thánh cấp, nhưng đây chính là Thánh cấp!
Cả Tây Vực, Vu Văn sư Thánh cấp chân chính có được mấy người?
Không có!
Không có một người nào!
Một vài điều bất quá cũng chỉ là truyền thuyết, không có bất kỳ điển tịch nào ghi lại xác thực. Nhưng bây giờ một Vu Văn sư Thánh cấp đang đứng sờ sờ trước mặt mình, trong lúc nhất thời Ca Nguyệt cảm thấy toàn thân ngây dại.
Vũ La thản nhiên nói:
- Được rồi, chúng ta có thể yên tâm nói chuyện. Ta nghĩ nàng cũng không muốn cuộc trò chuyện của chúng ta bị người khác nghe thấy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT