Nhưng đám Vu Sĩ không có có năng lực như thế, cổ thuật của bọn họ quả là thần bí lợi hại, nhưng ở nhiều điểm còn kém tu sĩ rất xa.
Dạ Ma sa mạc hung hiểm vạn phần, ngoại trừ cổ trùng hoang dã hung hăng cường hãn ra, còn có bão cát đáng sợ hơn nữa. Bão cát xuất hiện không hề báo trước, không có cách nào tránh né, cho dù là Hồng Lôi cũng không dám khinh suất phi hành ở nơi này.
Bôn ba trong mấy ngày qua, nước ngọt do mọi người mang theo đã uống cạn, đây là nguồn nước đầu tiên mà bọn họ tìm được.
Vừa nghe nói có nước, đám Vu Sĩ vốn đã nhịn khô cả cổ vô cùng hưng phấn, cước bộ cũng nhanh hơn.
Bản lãnh Khô Quỷ thật đúng là bất phàm, quả nhiên sau khi vòng qua mấy gò cát khổng lồ, giữa sa mạc khô cằn bỗng nhiên xuất hiện một ốc đảo nho nhỏ.
Giữa ốc đảo có một ngọn suối trong, tụ lại thành một cái hồ ở giữa.
Bên cạnh hồ có một ít thực vật xanh biếc.
Mọi người hoan hô một tiếng vọt tới, Khô Quỷ dẫn đầu, trước hết dùng một cái bầu gỗ sạch lấy nước trong, dâng lên cho Hồng Lôi. Đám Vu Sĩ khác không quan trọng, kể cả Thiểm Điện đều vục mặt xuống hồ uống ừng ực.
Khô Quỷ chờ Hồng Lôi uống xong rồi, mới dám uống.
Những hành động này, tự nhiên Hồng Lôi nhìn thấy hết, cũng hết sức hài lòng. Khô Quỷ cũng có thể hiểu được, thông qua cặp huyết đồng của Hồng Lôi.
Mặc dù tất cả mọi người rất khát, nhưng bọn họ uống nước trước, cũng không phải là mù quáng. Tất cả mọi người dường như vô ý chừa ra một nguồn nước sạch sẽ, không ai đụng vào.
Chờ bọn họ uống xong rồi, Vũ La mới từ từ đi tới, chuẩn bị uống vài ngụm.
Nhưng không ngờ rằng hắn mới vừa tới cạnh mép nước, bỗng nhiên Khô Quỷ từ phía sau quát lớn một tiếng:
- Khốn kiếp, mau cút ngay cho ta, chỗ này là dành cho Hồng Lôi Đại nhân!
Vũ La sững sờ, có vẻ dở khóc dở cười, hắn xoay người lại, Khô Quỷ cũng tỏ ra ngơ ngác, vì sao mình không có chút ấn tượng nào với người này?
Đây là một cảm giác hết sức kỳ quái, rõ ràng Khô Quỷ cảm thấy người này có vẻ quen mặt, nhưng không thể nghĩ ra bất cứ tin tức nào có liên quan tới hắn.
Nếu Khô Quỷ có được lịch duyệt giang hồ như Lý Lão Huyền, lúc này đã có thể nhận ra. Nhưng dù y có thể được coi là sành sỏi lão luyện, vẫn còn kém Lý Lão Huyền một chút. Lại thêm lúc này y quả thật cũng không suy nghĩ nhiều, y có Vu Sĩ nhất phẩm làm chỗ dựa, còn sợ cái gì?
- Nhìn cái gì vậy, còn chưa cút! Ngươi muốn uống, vậy sang bên kia uống đi.
Khô Quỷ cầm bầu nước Hồng Lôi trong tay. Sau khi hầu hạ Hồng Lôi uống xong, y còn muốn múc nước thêm dự trừ cho Hồng Lôi.
Hết thảy đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Khô Quỳ đã lớn tiếng quát Vũ La, còn mắng hai câu thô tục.
Tất cả mọi người ngây ra tại chỗ, kể cả chỗ dựa của Khô Quỷ là Hồng Lôi.
Vũ La chỉ có chút buồn cười nhìn Khô Quỷ, đang muốn nói gì, Khô Quỷ đã không nhịn được vọt tới, đưa tay định đẩy Vũ La sang bên:
- Còn nhìn gì nữa, mau cút cho ta...
Hồng Lôi chỉ cảm thấy trong đầu nổ một tiếng ầm vang, máu huyết toàn thân dường như cũng tràn vào trong óc, cơ thể sắp nổ tung: Tên xuẩn ngốc ngươi muốn chết còn kéo theo ta nữa sao? Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không, còn dám mượn danh lão tử, lần này lão tử ắt bị ngươi hại chết...
Khô Quỷ cho rằng đây là cơ hội để mình tỏ vẻ trung thành với Hồng Lôi, tiến thêm một bước đạt được lòng tin. Nhưng không ngờ rằng Hồng Lôi rống to một tiếng điên cuồng, thân thể cao lớn giống như một con cự thú thời tiền sử lao nhanh tới. Một tiếng ầm vang, y húc bay Khô Quỷ sang bên, sau đó đuổi theo sát nút. Không đợi Khô Quỷ rơi xuống đất, quả đấm như búa sắt của y đã nện vào thân thể Khô Quỷ như mưa bấc.
Bùng... Bùng... Bùng...
Những tiếng bùng vang lên liên tiếp, xen lẫn trong đó là những tiếng rắc của xương cốt vỡ vụn khiến cho người ta cảm thấy kinh khủng.
- Tên xuẩn ngốc này, ngươi cho rằng ngươi là ai? Lão tử cũng không dám lớn tiếng trước mặt Đại nhân, ngươi vừa mở miệng đã thóa mạ! Ngươi muốn chết chứ gì, được, để lão tử đánh chết ngươi...
Khô Quỷ bị Hồng Lôi đuổi đánh trên không, mỗi một lần sắp rơi xuống, Hồng Lôi lại tung cước đá y bay lên, sau đó lại vung quả đấm khổng lồ lên nện cho một trận.
Thật ra lúc Hồng Lôi quát to, Khô Quỷ cũng đã hoàn toàn ngây ngốc. Lúc ấy y mới sực nghĩ ra, người tỏ ra tự cao tự đại không đáng sợ, Vũ La tồn tại rành rành như vậy, lại làm cho y không cảm giác được sự hiện hữu của hắn. Người tự hạ thấp mình tới cực điểm, đây mới là đáng sợ nhất.
Đáng tiếc hết thảy đều đã chậm, ý nghĩ này chính là ý niệm cuối cùng có được trong đầu Khô Quy.
Khô Quỷ muốn tỏ vẻ trung thành với Hồng Lôi, Hồng Lôi cũng muốn tỏ vẻ trung thành với Vũ La. Một trận công kích giống như bão táp mưa sa, kéo dài trong ba mươi lần hô hấp. Đến lúc Hồng Lôi dừng tay lại, Khô Quỷ đã biến thành đống thịt vụn trên mặt cát.
Vốn Vũ La muốn ngăn cản Hồng Lôi, nhưng quyền thứ nhất của Hồng Lôi vừa xuất ra, hắn đã biết Khô Quỷ chết chắc.
Những đòn công kích sau đó chỉ là hành hạ một xác chết mà thôi.
Vũ La lắc đầu:
- Bỏ đi, vọng động như vậy làm gì.
Hồng Lôi vội vàng cúi đầu đứng yên, hành lễ nói:
- Đại nhân, là ta dạy dỗ thủ hạ không tốt, xin ngài thứ tội.
Y thầm nghĩ trong lòng: Ta không thể không vọng động, không phải y chết chính là ta chết, ta cũng không muốn chết, để y chết vậy. Y chết càng nhanh, ta càng an toàn...
Hồng Lôi còn muốn giải thích nữa, chợt thấy Vũ La khoát tay, cau mày cắt dứt lời y:
- Chớ có lên tiếng!
Trong lòng mọi người căng thẳng, Vũ La chậm rãi thả tay xuống, chỉ chỉ mặt cát.
Trên mặt cát rãi đầy thịt vụn cùng máu tươi của Khô Quỷ. Phía trước cách Vũ La không xa là một khối nội tạng, máu tươi bên trong còn đang chậm rãi rỉ ra.
Mà máu tươi chảy xuống mặt cát, nháy mắt đã không còn thấy nữa.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhìn lại máu thịt xung quanh mình quả nhiên cũng giống như vậy, trên mặt cát không thấy dính giọt máu nào.
Mọi người để ý một chút, cũng đã nhìn ra. Chỉ cần máu tươi rơi xuống, rất nhanh đã bị thứ gì bên dưới cát vàng hút đi. Hơn nữa lực hút rất lớn, không để lại đốm máu nào cả.
Nơi này là Dạ Ma sa mạc, ngoại trừ thời tiết biến ảo khôn lường ra, kinh khủng nhất chính là cổ trùng hoang dã. Mà cổ trùng thích nhất là ăn thịt uống máu.
Sắc mặt mọi người nhanh chóng thay đổi, phạm vi máu thịt rơi rất rộng. Bên dưới mặt cát không biết là loại cổ trùng nào, lại có thể hấp thu tất cả máu tươi như vậy, hình thể của nó nhất định cũng hết sức khổng lồ.
Cổ trùng hoang dã có thể tùy ý ăn uống, vì vậy hình thể cũng đặc biệt khổng lồ, mà hình thể khổng lồ cũng có nghĩa là lực lượng kinh khủng.
Mà trên thực tế, nếu như kích thước ngang nhau, lực lượng của loài côn trùng sẽ kinh khủng hơn xa loài thú.
Mọi người trán đầy mồ hôi, dù là Hồng Lôi cũng không dám xem thường, chỉ có Vũ La vẫn tươi cười thoải mái, nhìn Hồng Lôi nói:
- Có nhìn ra không, Khô Quỷ dẫn chúng ta tới đây không có chút hảo tâm nào.
- Vốn ngươi đánh chết y rồi, ta còn có chút không đành lòng, dù sao cũng chỉ là việc nhỏ. Nhưng tới bây giờ, trong lòng ta không còn gánh nặng gì nữa.
Vũ La vừa dứt lời, khí thế toàn thân thình lình bạo phát, vốn lúc trước khí thế hắn chỉ nhẹ nhàng như một dòng suối phun, hiện tại đã phóng vút lên cao hóa thành sóng lớn ngập trời.
Hắn chợt nắm chặt quyền, nện mạnh một quyền xuống mặt cát.
- Đi ra cho ta!
Cát vàng chợt dao động mạnh mẽ giống như sóng biển, mà dám Vu tộc như chiếc thuyền nan giữa biển, ngay cả Hồng Lôi cũng bị bắn đi trong tiếng kinh hô thất thanh.
Khí thế ngập trời đợt sau cao hơn đợt trước. Hồng Lôi bay lên giữa không trung, vốn định lật mình ổn định thân thể, nhưng không ngờ cỗ khí thế kia quá mãnh liệt, trong nháy mắt vọt tới, giống như sóng thần giáng xuống phủ đầu V, rầm một tiếng đã chui thẳng xuống cát.
Mà tình huống của những người khác lại tốt hơn nhiều so với Hồng Lôi. Mặc dù bọn họ cũng bị bắn ra xa, nhưng có thể vững vàng rơi xuống mặt cát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT