Hai người cùng nhau xoay người xông về phía thảo nguyên. Cơ hồ cả hai đồng thời bước ra bước đầu tiên, đồng thời đặt chân xuống, lại đồng thời cất bước thứ hai. Hai người liếc nhìn nhau, phát hiện đang chạy song song với nhau, lập tức sắc mặt cùng biến. Cơ hồ không cần suy nghĩ, Cương Chuy rút búa sau lưng đập ầm một búa về phía Thiểm Điện, mà cùng lúc đó, Thiểm Điện cũng điểm ra một chỉ. Soạt một tiếng vang lên, trên đầu ngón tay y bắn ra một đạo điện quang màu đỏ sẫm, bắn về phía Cương Chuy.

Bùng!

Búa cùng điện quang va chạm vào nhau, thực lực hai ngườitám lạng nửa cân, ai cũng bị chấn động lảo đảo, cũng không ai chiếm được ưu thế. Chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một cái, cùng nhau chui vào thảo nguyên.

Một lão nhân không nhịn được mở miệng, thủ lĩnh tỏ ra khó xử lắc đầu:

- Mặc cho số phận đi thôi, chuyện có thể làm, chúng ta cũng đã làm rồi.

Vũ La tới đây là muốn tìm bọn Lưu Thiên Uy. Vốn tưởng rằng theo dấu vết kia truy tung ra ngoài, hẳn là rất dễ dàng có thể tìm được Lưu Thiên Uy, nhưng hiện tại phát hiện ra dường như bộ lạc này cũng không phải là kẻ bắt Lưu Thiên Uy đi.

Mặc dù hắn cảm giác như vậy, nhưng vẫn phóng xuất nguyên hồn ra ngoài, lần lượt kiểm tra từng người trong bộ lạc, đúng là không phát hiện bất kỳ manh mối nào có liên quan tới Lưu Thiên Uy.

Trong lúc Vũ La làm chuyện này, Cương Chuy cùng Thiểm Điện cũng đang bận rộn, mạnh ai nấy triệu tập bộ hạ của mình, lôi kéo những ai có thể lôi kéo.

Sau đó bọn họ nói lời từ biệt cùng thủ lĩnh bộ lạc và hai vị trưởng lão, lập tức xuất phát.

Vũ La suy nghĩ một phen, lặng lẽ không tiếng động vòng ra phía trước bọn họ.

- Này, Thiểm Điện, hay là ngươi thức thời một chút đi, chủ động nhận lấy Vũ Dũng. Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, tương lai ngươi thất bại thê thảm, cũng đừng hối hận!

Vừa lên đường, Cương Chuy đã không chút do dự bắt đầu khiêu khích.

Thiểm Điện cũng không phải là đèn đã cạn dầu, đưa ra gương mặt xanh lè quái dị. Đôi mắt y to tròn đen nhánh, lỗ mũi cao vút, trên môi gắn kim gỗ cùng vòng bạc, lộ ra vẻ hết sức âm trầm.

Y nói bằng giọng quái dị:

- Cương Chuy, hắc hắc, bằng vào thứ đầu đất như ngươi cũng đòi thắng ta sao?

Cương Chuy giận tím mặt, vung quyền đập trong không khí, phát ra một tiếng nổ kinh người:

- Thiểm Điện, ngươi đừng quên chúng ta tới địa phương nào. Xác suất ta có thể lấy được vật kia cao hơn ngươi nhiều lắm!

Thiểm Điện không tỏ ra sợ hãi chút nào:

- Cương Chuy ngươi cũng đừng quên, muốn nhận được phúc trạch Kỳ Tích phải dựa vào tư chất Cổ thuật, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn tranh giành cùng ta sao?

Cương Chuy xấu hổ vô cùng, vung tay gầm thét lên:

- Như vậy không công bằng, như vậy không công bằng! Bằng vào cái gì mà tư chất cổ thuật của ngươi lại tốt hơn ta?

Thiểm Điện cười lạnh một tiếng:

- Thật ra cho dù xác suất thành công của ngươi lần này cao hơn ta thì có ích gì? Ngươi thật cho là chỉ bằng vào chúng ta, là có thể lấy được vật kia sao? Ngươi cũng chỉ là xác suất cao hơn ta mà thôi, hai ta không phải là đi chịu chết hay sao?

Cương Chuy sửng sốt, nhưng không có phản bác, mà là thở dài bất đắc dĩ. Đội ngũ trở nên buồn bực, không riêng gì hai người, mười tên chiến sĩ theo phía sau cũng rất rõ ràng bọn họ muốn đi tới địa phương nào.

Biết rõ là nhiệm vụ không thể hoàn thành, biết rõ chuyến này chính là đi chịu chết, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mình đánh cược một lần.

- ThiểmĐiện...

Giọng Cương Chuy trở nên trầm thấp:

- Theo ngươi, lần này chúng ta có thể vượt qua được cửa ải này không?

Sắc mặt Thiểm Điện rất khó coi, không đáp lời y.

Bụi cỏ phía trước bỗng nhiên lay động, Cương Chuy lập tức giỏng tai lên. Các chiến sĩ phía sau cũng không thấy rõ động tác của y, chỉ thấy một cái búa khổng lồ vù một tiếng bay thẳng vào trong bụi cỏ.

Búa sắt của Cương Chuy vô cùng to lớn, cán búa chỉ to bằng cánh tay người thường, nhưng đầu búa to bằng nửa người lớn. Toàn thân búa là do Địa Mạch Tinh Thiết cứng rắn nặng nề rèn nên, nặng tới năm trăm cân.

Y ném búa ra như vậy, các chiến sĩ phía sau không khỏi căng mắt ra nhìn. Cho dù là có một con hung thú trong bụi cỏ, có lẽ cũng sẽ bị một búa này đập cho nát bấy.

Nhưng búa của Cương Chuy chỉ bay gần tới bụi cỏ chợt dừng lại, lơ lửng giữa không trung, không thể giáng xuống. Mọi người còn đang giật mình kinh hãi, chỉ thấy một tên Vu tộc da xanh từ trong bụi cỏ bước ra, tay hắn nhẹ nhàng cầm lấy búa sắt nặng năm trăm cân kia, bất mãn kêu to:

- Ai mà vứt đồ loạn xạ như vậy?

- May là gặp ta, nếu là người khác hẳn đã bị búa của ngươi đập chết còn gì?

Sắc mặt Cương Chuy đại biến, y vốn chính là người lực mạnh vô cùng, hiện tại nhìn thấy một người không khác gì mình, theo bản nâng tỏ ra cảnh giác.

Thiểm Điện cũng nheo hai mắt lại, cẩn thận đánh giá tên Vu tộc trước mắt này.

Da hắn màu xanh, vóc người trung bình, trên mũi đeo ba chiếc vòng bạc. Ngoài ra không còn vật trang trí nào khác, chỉ là trên má trái có một hình xăm hoa văn vô cùng quái dị.

Cho dù là Thiểm Điện cũng chưa từng thấy qua hình xăm này bao giờ.

Từ thần sắc người kia ném búa hết sức nhẹ nhàng, có thể thấy rằng lực lượng của hắn có lẽ cũng không dưới Cương Chuy.

Thiểm Điện mỉm cười thi lễ, hỏi:

- Các hạ là ai, vì sao lại xuất hiện trên lãnh địa Thảo Hải bộ lạc chúng ta?

Vũ La mang mặt nạ Hồ Đồ, quả nhiên dễ dàng qua mắt đám Vu tộc này. Chẳng qua vì tâm lý, hắn không thể cải trang mình thật sự phù hợp với thẩm mỹ của Vu tộc.

- Nơi này đã là lãnh địa Thảo Hải bộ lạc rồi sao?

Hắn ra vẻ bất ngờ, tiện tay cầm lấy búa ném trả lại cho Cương Chuy:

- Không ngờ trong lúc không hay không biết, ta lại đi tới lãnh địa Thảo Hải bộ lạc.

Thiểm Điện cùng Cương Chuy nhìn thoáng qua nhau, âm thầm gật đầu.

Cương Chuy cười ha hả, tiến lên vỗ vai Vũ La tỏ vẻ thân mật:

- Huynh đệ, sức lực thật mạnh, hôm nào chúng ta đấu với nhau đi.

Vũ La nhìn một thân cơ bắp của y, tỏ ra ngứa ngáy:

- Được, hắc hắc!

- Huynh đệ, phải chăng ngươi là Vu tộc lưu lạc?

Cương Chuy hỏi dò.

Vũ La đang lo không biết giải thích thân phận của mình thế nào, nghe vậy vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:

- Đúng vậy, ta là Vu tộc lưu lạc, cho nên trong lúc không hay không biết mới xông vào lãnh địa của các ngươi, thật là có lỗi.

- Không cần bận tâm.

Cương Chuy khoát tay tỏ ra độ lượng, sau đó nắm vai Vũ La:

- Này, Thảo Hải bộ lạc chúng ta vô cùng hiếu khách, ta thấy huynh đệ ngươi lưu lạc cũng đã lâu, chi bằng gia nhập Thảo Hải bộ lạc chúng ta đi.

Vũ La hồ nghi nhìn y chằm chằm, Cương Chuy lập tức vỗ ngực:

- Ngươi yên tâm, ta là đệ nhất chiến sĩ Thảo Hải bộ lạc, lời nói của ta thừa sức định đoạt.

Thiểm Điện bên cạnh hừ lạnh một tiếng, mặc dù bất mãn nhưng không cắt ngang chuyện y chiêu dụ Vũ La.

- Rốt cục Thảo Hải bộ lạc thế nào, ta cũng không hiểu rõ lắm, nếu gia nhập một cách hồ đồ như vậy...

Vũ La lộ ra vẻ hơi do dự.

- Thảo Hải bộ lạc chúng ta là bộ lạc hùng mạnh nhất vùng này.

Cương Chuy vỗ ngực bảo đảm:

- Ngươi hãy nhìn những chiến sĩ phía sau chúng ta, thực lực của bọn họ cũng không tệ, còn có tên gầy gò bên kia tên là Thiểm Điện, bản lĩnh cũng chỉ kém một bậc so với ta. Chiến sĩ như chúng ta trong bộ lạc còn có rất nhiều, ngươi còn nghi ngờ gì nữa?

Thiểm Điện không nhịn được bĩu môi một cái.

Vũ La từ do dự dần dần gật nhẹ đầu:

- Vậy cũng được...

Hắn còn chưa dứt lời, Cương Chuy đã cười ha hả, vỗ mạnh vào vai Vũ La:

- Ha ha ha, hảo huynh đệ, chúc mừng ngươi gia nhập Thảo Hải bộ lạc! Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà rồi!

Thiểm Điện bên cạnh nở một nụ cười quỷ quyệt rất khó lòng phát giác.

- Phải chăng ta nên đi bái kiến thủ lĩnh Đại nhân bộ lạc trước?

- Không cần, đúng lúc ta cùng Thiểm Điện có chuyện ra ngoài một chuyến, ngươi là Vu tộc lưu lạc, hẳn quen thuộc đường lối bên ngoài, hãy làm hướng đạo cho chúng ta trước đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play