Lỗ Tử Đạo đúng là nghĩ mãi mà không rõ, rốt cục những người này là ai? Rõ ràng uống Bách Nhật Túy, lại không bị dược lực ảnh hưởng, trong nháy mắt vung tay đã giết chết hàng chục tên sơn phỉ hung hãn.

Hết thảy những chuyện này đã vượt qua khỏi hiểu biết thông thường của Lỗ Tử Đạo.

Thấy trong mắt của y lộ ra hoảng sợ cùng nghi vấn, Vũ La cười hài lòng:

- Nhưng ta sẽ không cho ngươi biết. Ta cũng đã sớm nói, ngươi không phải là một uy hiếp, ngay cả phiền phức cũng không được tính. Ta muốn ngươi chết, ngươi mới có thể chết, ta không để cho ngươi chết, ngươi phải sống cả đời như vậy. Cũng may lòng ta lương thiện, ngươi lên đường đi thôi.

Khi Vũ La nói đến những lời này, Lỗ Tử Đạo bắt đầu dần dần cảm thấy mơ hồ, giống như đang chìm vào một vực sâu vô tận. Khi Vũ La nói tới chữ “thôi” cuối cùng, ý thức y lập tức rơi vào một mảnh tăm tối hoàn toàn.

Lỗ Tử Đạo vừa chết, thôn trưởng Hồ gia trại lại càng sợ hãi. Phòng Thu Thanh hỏi:

- Đại nhân, xử trí tên này thế nào?

Vũ La vẫn tỏ ra lạnh nhạt:

- Giết đi, chết chưa hết tội, không cần hỏi ta.

Thôn trưởng đang muốn cãi lại, bỗng nhiên cảm giác mình đã không đứng nổi, ngay cả sức lực động đầu lưỡi cũng không có. Sau đó y cũng giống như Lỗ Tử Đạo, hoàn toàn rơi vào hắc ám.

Từ đầu chí cuối, Lý Lão Huyền có cảm giác như trước mặt ba người này, Lỗ Tử Đạo, Hồ gia trại, kể cả y và Lâm gia tiểu thư, hết thảy cũng không là vấn đề.

Thanh âm bên ngoài dần dần trở nên ồn ào, Vũ La khẽ cau mày, Phòng Thu Thanh thấy vậy hiểu ý, lập tức khom người nói:

- Thuộc hạ đi xử lý.

Vũ La gật đầu, Phòng Thu Thanh đứng lên đi ra ngoài, chỉ sau mười mấy lần hô hấp, bên ngoài trở nên tĩnh mịch. Tiếng bước chân Phòng Thu Thanh vang lên, trở về rất tự nhiên, tới ngồi cạnh Vũ La. Lúc này bên ngoài mới vang lên những tiếng khóc thét của nữ nhân và trẻ nhỏ, kêu trời trách đất.

Phòng Thu Thanh nói:

- Tất cả sơn phỉ là nam nhân đã bị giết hết, còn lại đám nữ nhân hài tử, kính xin Đại nhân chỉ thị.

Vũ La khoát tay:

- Ta tự có sắp xếp.

Hắn mở ra Thiên Phủ Chi Quốc, thu hết tất cả những nữ nhân hài tử kia vào. Sau đó phân ra một luồng nguyên hồn đi báo cho Giản Kiệt trông coi những người này. Nếu bọn họ hối cải làm lại từ đầu, vậy cấp đất đai cho bọn họ sinh sống. Nếu tính xấu của bọn họ khó lòng sửa đổi, vậy bất kể là nữ nhân hài tử cũng không cần phải nương tay.

Lý Lão Huyền cũng không biết Vũ La sử thủ đoạn gì, đám nữ nhân hài tử bên ngoài đang kêu trời trách đất thình lình không nghe thấy tiếng động nào nữa, khiến cho y buồn bực vô cùng.

Vũ La nhìn vết đao chém trên đùi y, máu tươi đang chảy ròng ròng, cất tiếng thở dài:

- Không cần cố sức nữa, có chúng ta ở đây, cứ yên tâm.

Lý Lão Huyền gật đầu:

- Vậy xin nhờ cậy...

Trong lòng y buông lỏng, lập tức toàn thân mềm nhũn ngã lăn ra.

Phòng Thu Thanh không cần Vũ La căn dặn, tiến lên giúp y cầm máu, xử lý vết thương, lại cho y uống một viên linh đan. Đây không phải là vì Phòng Thu Thanh muốn biểu hiện trước mặt Vũ La, Lý Lão Huyền trung thành bảo vệ chủ đã làm y cảm động, cho nên lần này mới không tiếc lấy ra linh đan quý giá.

Lâm gia tiểu thư không có uống rượu, lúc này cũng tỉnh táo, nhưng biến cố xảy ra liên tiếp khiến cho nàng sợ tới nỗi sững sờ ngơ ngác. Vũ La nhìn Đỗ Tuấn một cái, Đỗ Tuấn tiến lên dịu dàng an ủi, Lâm gia tiểu thư ngơ ngác thật lâu, bỗng nhiên òa khóc lớn lên, nhào vào lòng Đỗ Tuấn, hoàn toàn phát tiết những áp lực, tình cảm đè nén trong lòng.

Vũ La lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, Phòng Thu Thanh vội vàng theo sau hắn.

Ngoài đại sảnh yến tiệc tràn ngập không khí chết chóc. Thi thể sơn phỉ Hồ gia trại la liệt đầy đất, mặc dù không có máu tươi, nhưng dưới màn đêm đen kịt lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.

Vũ La đứng ở cửa, xa xa chính là ngọn núi đen tối khổng lồ, hắn cảm thấy như có tảng đá đè nặng cõi lòng. Trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua hai mối tình, nhưng Mạnh Liên Ân và Thực Nguyệt Doanh qua vài ngàn năm quyết chí yêu nhau không hề thay đổi, thật là đáng ca ngợi. Mà Đỗ Tuấn cùng Lâm gia tiểu thư phía sau cũng khiến cho người ta cảm thấy say say.

Tiếng khóc của Lâm gia tiểu thư lẫn trong tiếng an ủi dịu dàng của Đỗ Tuấn, chợt làm xúc động đến tình cảm sâu kín nhất trong lòng Vũ La.

Ngàn dặm bôn ba, từ xa tới Tây Hà sơn. Suốt cả đêm, đột nhiên Vũ La nhớ tới Cốc Mục Thanh, nhớ tới Chu Cẩn. Bóng hồng yểu điệu của hai nữ tử ôn như lượn lờ trong lòng hắn, trong lúc không hay không biết lại có một người khác hiện ra.

Tả Sư Dạ Vũ.

Hắn khẽ thở dài một cái, nhớ tới câu mà Mạnh Liên Ân nói lúc trước: “Doanh nhi không phải là người thiện lương, cũng không phải là người ôn nhu, nhưng nàng đối với ta vẫn nói gì nghe nấy.”

Tả Sư Dạ Vũ hung tàn, thích giết chóc, tiếng xấu lan xa, ai gặp cũng sợ, nhưng là nàng đối với mình cũng là vô cùng nhu thuận...

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, người của thương đội Lâm gia mới lục tục tỉnh lại, nhất thời một mảnh xôn xao. Cũng may Lý Lão Huyền cũng đã tỉnh lại, giải thích cho mọi người mọi chuyện xảy ra. Mọi người biết được không ngờ Lỗ Tử Đạo cấu kết với sơn phỉ, muốn hại thương đội, nhất thời thóa mạ ầm ĩ một trận. Bình thường y gây thù oán khắp nơi, lần này làm ra chuyện như vậy khiến cho không ít người tức tối, chà đạp thi thể y một trận.

Hành hạ một phen như vậy, rốt cục mọi người cũng ổn định tâm trạng, lúc này đã là xế chiều.

Ba người Vũ La thừa dịp bọn họ phát tiết bất mãn, tranh thủ lục soát xung quanh một phen.

Nơi này địa thế hiểm trở, vốn Vũ La ôm hy vọng rất lớn, nhưng tìm tỉ mỉ hai lần, cũng không có phát hiện chỗ nào khả nghi. Ba người không thể làm gì khác hơn là thất vọng trở lại Hồ gia trại, lúc này mọi người lại muốn rời đi.

- Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn như vậy, hay là chúng ta đi về trước đi.

- Đúng vậy, xem ra lần này không phải là điềm tốt, chúng ta đừng đi nữa...

Lần này suýt chút nữa mất mạng, đám xa phu sợ hãi vô cùng. Mà các tiêu sư dù không nói, nhưng theo vẻ mặt cũng có thể thấy được, bọn họ ủng hộ đám xa phu.

Nghề tiêu sư lăn lộn trên đầu gươm mũi kiếm, vô cùng mê tín chuyện phong thủy, vận số. Chuyện này xảy ra như vậy, bọn họ cũng không muốn vào núi nữa.

Lâm gia tiểu thư tỏ ra hết sức kiên cường:

- Phụ thân ta bệnh nặng, chỉ có Vạn Niên Lão Sâm mới có hy vọng chữa lành. Ta nhất định phải tiếp tục đi tìm, nếu ai chịu tiếp tục đi theo, Lâm gia ta bằng lòng trả thù lao cao gấp ba lần. Ai không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng, các ngươi có thể trở về.

Mọi người có chút do dự, thù lao gấp ba quả thật có sức hấp dẫn không nhỏ.

Lý Lão Huyền băng kín đùi, tập tễnh đứng bên cạnh Lâm gia tiểu thư:

- Lâm lão gia đã cứu mạng ta, bất kể thế nào ta cũng theo giúp đỡ tiểu thư. Nếu các ngươi sau này còn muốn lăn lộn giang hồ, vậy cút sang đây cho ta!

Đám tiêu sư bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng đi qua.

Đám xa phu ngơ ngác nhìn nhau.

- Tiểu thư, chúng ta không đi theo được rồi. Các vị tiêu sư đều có võ nghệ phòng thân, chúng ta không so được, chúng ta trên có già dưới có trẻ, ngài đừng trách chúng ta.

Lâm Ngọc Phỉ thở dài:

- Ta không trách các ngươi.

Nàng mệt cả thể xác lẫn tinh thần, phất phất tay, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống. Nha hoàn vội vàng đỡ lấy nàng, chủ tớ hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

Ba người Vũ La vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói chuyện, đợi đến Lâm Ngọc Phi đi rồi, mọi người từ từ tản đi, ba người cũng muốn rời đi lại bị Lý Lão Huyền gọi lại:

- Ba vị anh hùng, xin dừng bước.

Ba người xoay người lại, Lý Lão Huyền tiến lên cung kính xá ba người một xá:

- Đa tạ ân cứu mạng của ba vị.

Vũ La vẫn không nói lời nào, Đỗ Tuấn nói:

- Lý lão ca không cần phải khách sáo, chuyện này cũng là vì ta mà ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play