Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, Ngọc Cửu Long lại sững sờ, không ngờ là Vũ La.
Y nhẹ nhàng lắc đầu:
- Vũ La, ngươi cũng không thức thời, lúc này rồi, ngươi muốn đứng ra làm gì nữa, ngươi đứng ra thì có ích lợi gì? Tự tìm đường chết mà thôi, ngươi thật cho rằng ngươi còn có thể giúp được bọn chúng sao?
Vũ La bỗng nhiên đứng lên.
Bóng người kia vô cùng kinh ngạc:
- Ủa...
Vũ La thở dài, có một vật vốn hắn vẫn không muốn dùng, nhưng Ngọc Cửu Long cùng tên Tiên Nhân giáng thế kia thật là quá đáng.
Tay Vũ La chậm rãi thò vào trong Thiên Phù Chi Quốc, lúc lấy ra trong lòng bàn tay có thêm một chiếc đầu lâu bằng hồng ngọc tinh xảo.
Đầu lâu điêu khắc cực kỳ tinh xảo, quả thật là một tác phẩm nghệ thuật. Vật này chẳng những không làm cho người cảm thấy kinh khủng, ngược lại làm cho người ta nhìn thoáng qua lập tức cảm thấy thích thú.
Nhưng vật này vừa lấy ra lập tức xuất hiện một dao động kỳ dị, giải khai tất cả lực lượng áp chế thế giới này của bóng người kia.
Mọi người tại trường cũng cảm thấy áp lực trên thân mình nhẹ bỗng.
Xiêm trưởng lão đang muốn đứng lên, trong mắt trái đầu lâu hồng ngọc chợt phóng ra một vòng sáng, Xiêm trưởng lão không có chút lực phản kháng nào, lập tức bị trói chặt.
Thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao không cần tốn nhiều sức, đã thu Xiêm trưởng lão vào.
Bóng người kia thấy đầu lâu hồng ngọc lập tức run lên một cái, hét lớn một tiếng:
- Chuyện này không thể nào!
Vũ La giơ đầu lâu hồng ngọc lên hỏi:
- Theo ngươi là có thể hay không?
- Đây... Đây thật sự là Ngọc Sát lệnh ư... Còn là Huyết Hải Ngọc Sát lệnh cao cấp nhất?
Giọng bóng người kia có hơi run rẩy. Y đến từ thế giới kia, có phải thật là Huyết Hải Ngọc Sát lệnh hay không, thật ra y rất rõ ràng, chẳng qua là khó có thể tin một vật quý trọng như vậy lại xuất hiện ở một thế giới cấp thấp, hơn nữa còn nằm trong tay một phàm nhân.
Bóng người kia bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lúc này không chút do dự đáp xuống bên cạnh Vũ La. Trong lòng Ngọc Cửu Long lại dâng lên một chút hi vọng, lập tức kêu lên:
- Thượng tiên, giết hắn đi, chiếm Ngọc Sát lệnh, hủy thi diệt tích, tuyệt đối không có ai biết là chúng ta làm...
Bóng người kia nổi giận, xoay tay phát ra một cỗ hồng quang, đánh bay Ngọc Cửu Long ra ngoài mấy trăm trượng. Sau khi va vỡ ba bốn tảng đá lớn, kêu đùng một tiếng khảm vào trong vách một ngọn núi.
- Ngu xuẩn!
Bóng người kia tức giận mắng một tiếng.
Sau đó y xoay người lại, hai tay ôm quyền, quỳ sụp xuống đất lễ bái:
- Ma Tướng cửu phẩm Phùng Đình Bảo dưới trướng Ngọc Sát Ma Tôn, bái kiến thượng tôn! Mạt tướng có mắt không tròng, mạo phạm đã nhiều, kính xin thượng tôn thứ tội!
Dứt lời, phục trên mặt đất không dám đứng dậy:
- Kính xin thượng tôn thứ tội!
Vũ La thở dài, trong lòng thầm đoán Tả Sư Dạ Vũ trị thuộc hạ nghiêm khắc, bằng không Tiên Nhân này tuyệt đối không thể vừa thấy Huyết Hải Ngọc Sát lệnh này đã tỏ ra sợ hãi như vậy. Trước mặt nhiều người như vậy, quỳ lạy tạ tội một phàm nhân hạ giới như mình.
Vũ La do dự một chút, rốt cục vẫn hỏi:
- Ngọc Sát Ma Tôn có khỏe không?
Bóng người kia đáp hết sức thật thà:
- Tôn chủ vẫn khỏe, trước khi mạt tướng tới đây, tôn chủ đang xuất binh đánh tới Vô úy Ma Vực, tin chiến thắng liên tiếp báo về. Có lẽ không đầy ba năm, Vô úy Ma Vực cũng sẽ sát nhập vào bản đồ Thập Phương Ma Vực ta.
Vũ La không nhịn được nở một nụ cười khổ, nữ nhân này xem ra là hiếu chiến tới mức điên cuồng.
- Được, ta biết rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi trở về đi thôi... Nói cho Ma Tôn bệ hạ, ta rất khỏe.
Bóng người nọ vẫn không dám, lại nói một câu:
- Kính xin thượng tôn thứ tội!
Vũ La khoát tay:
- Ta không để ý chuyện này, đi đi.
Bóng người kia thở phào nhẹ nhõm, lại lễ bái lần nữa:
- Đa tạ thượng tôn, mạt tướng cáo lui!
Bóng người bò lồm cồm, từ từ ra xa trăm trượng, cách Vũ La thật xa mới dám đứng lên, hóa thành một đạo hồng quang, nhanh chóng theo thông đạo không gian kia bỏ chạy.
Lúc tới thanh thế kinh người, lúc ra đi vô cùng ảo não. Sau khi khí thế của y rút đi toàn bộ, thông đạo không gian kia cũng theo đó đóng lại.
Lúc này Ngọc Cửu Long thân thọ trọng thương, nhưng không bằng chấn động trong lòng y: Đây chính là thượng tiên, chẳng khác nào thần minh trên thế giới này, ngay cả Tiên Nhân ngã xuống từ trong Tiên mộ Hoài Sơn hà xuất hiện cũng bị y áp chế dễ dàng. Nhưng đối mặt với Vũ La, vì sao y tỏ ra nhún nhường như vậy? Rốt cục đầu lâu hồng ngọc trong tay Vũ La là vật gì, Huyết Hải Ngọc Sát lệnh... Rốt cục dính dáng tới nhân vật thế nào?
Kinh hãi cực độ khiến cho đầu óc Ngọc Cửu Long không thể vận chuyển bình thường, y đã hoàn toàn bị chuyện vừa rồi làm cho ngây ngốc.
Mạnh Liên Ân tiến tới, không nói nửa lời quỳ sụp xuống, định dập đầu tạ ơn với Vũ La. Vũ La vội vàng kéo y dậy, cười nói:
- Vừa rồi ngươi cũng đã nói chúng ta là bằng hữu, đâu cần phải làm như vậy?
Mạnh Liên Ân cũng tỏ ra cố chấp:
- Nếu ngươi chỉ cứu ta, ta sẽ không làm như vậy, nhưng ngươi còn cứu Doanh nhi, cho nên nhất định ta phải dập đầu.
Vũ La cũng cười:
- Ngươi nói như vậy là không giảng đạo lý, ta cũng không nói đạo lý cùng ngươi nữa.
- Dù sao ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, ta cứ lôi kéo ngươi như vậy, để ta xem ngươi làm sao dập đầu được đây?
Mạnh Liên Ân chợt cười, lúc này mới chịu đứng dậy:
- Được, ta ghi khắc trong lòng là được.
Cửu Ân đạo trưởng cùng Hiên Viên Vấn Kính bên cạnh còn đang trong tư thế hóa đá. Đầu tiên là Tiên Nhân ngã xuống xuất thế, sau đó là ý niệm Tiên Nhân giáng lâm, vốn tưởng rằng lần này khó thoát một kiếp, không ngờ rằng Vũ La bỗng nhiên lấy ra một đầu lâu hồng ngọc, thượng tiên kia lại quỳ xuống trước mặt hắn.
Rốt cục có chuyện gì xảy ra?
Lúc này trong đầu Cửu Ân đạo trưởng chỉ có một ý niệm: Ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn không phải là đối thủ của Vũ La, nữ tử Tiên Nhân ngã xuống kia xem ra nhất định là bạn tốt của hắn, thượng tiên giáng xuống vừa rồi lại tỏ ra kính sợ hắn như vậy. Sau này ngàn vạn không thể chọc tới người này, sau khi trở về nhất định phải khuyên nhủ chưởng môn. Nếu chưởng môn không nghe, cùng lắm mình sẽ bắt chước Tào Long Báo, rời khỏi Nga Mi sơn đi theo Vũ La.
Hiên Viên Vấn Kính lòng tràn đầy vui mừng, Côn Luân cùng Chung Nam sơn quan hệ vô cùng tốt, Vũ La càng hùng mạnh, trợ lực của Côn Luân cũng càng lớn.
Ngọc Cửu Long bị Ma Tướng cửu phẩm Phùng Đình Bảo đánh một cái, trong lúc nhất thời không chết, nhưng nhất định trở thành phế nhân.
Chuyện này dính dấp quá lớn, trong lúc nhất thời Vũ La không quan tâm tới Mạnh Liên Ẩn cùng nàng “Doanh nhi” kia, trước tiên đi tới trước mặt Ngọc Cửu Long đã trọng thương.
Ngọc Cửu Long vừa định nói gì đó, vừa lên tiếng, chợt hộc máu tươi liên tiếp không ngừng.
Vũ La đang muốn nói, bên cạnh hắn bỗng nhiên thấp thoáng một bóng hình xinh đẹp. Hắn chỉ thấy mắt mình hoa lên một cái, nhìn lại Ngọc Cửu Long đã là người chết.
Doanh nhi cô nương lạnh lẽo như một khối hàn băng từ vạn cổ đứng bên cạnh xác Ngọc Cửu Long, đôi mắt xinh đẹp của nàng lộ vẻ trào phúng hết sức rõ ràng.
Vũ La thở dài, không nhịn được lắc đầu.
Hắn quay người lại, đi tới bên cạnh Cửu Ân đạo trưởng, mỉm cười ôm quyền nói:
- Đạo trưởng mạnh giỏi.
Sau đó hắn không nói thêm lời nào nữa.
Cửu Ân đạo trưởng có hơi giống như Lư Niệm Vũ, là người thật thà không sai, nhưng người thật thà không có nghĩa là ngu dốt.
Vũ La đứng ở nơi này, thái độ của hắn hết sức ôn hòa, nhưng ngấm ngầm lộ ra vẻ uy hiếp.
Trong lòng Cửu Ân đạo trưởng lúc này tựa như gương sáng, cũng đáp lễ:
- Xin Vũ Đại nhân bất tất phải nhọc lòng, chuyện hôm nay nhất định Cửu Ân chôn chặt trong lòng. Sau khi trở về lão đạo nhất định sẽ khuyên chưởng môn, trọn đời thân thiện hữu hảo cùng Chung Nam sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT