Vũ La cũng bị tiếng rống này khiến cho nổi lên một lớp da gà, những người khác càng không cần phải nói.

Giữa tiếng rống, bốn trăm người khổng lồ nước phóng xuất hồng quang từ trong mắt. Cả binh trận bị một loại năng lượng nào đó bao phủ, dung hợp lực lượng của tất cả người khổng lồ nước lại cùng một chỗ, ngưng tụ trên binh trận thành một lá thuẫn nước màu lam hết sức khổng lồ.

Lá thuẫn nước này vô cùng kiên cố, cho dù là Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La bắn trúng cũng khó làm lay chuyển được nó.

Bốn trăm người khổng lồ nước đẩy lá thuẫn nước khổng lồ này nhanh chóng tiến về phía mọi người. Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La mất đi tác dụng, lần này tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Vũ La bắn ba lượt một lần, hao phí vô số Ngọc Tủy, nhưng phát hiện mình căn bản chỉ là phí công.

Hắn quyết định thu Hồng Vũ tiên pháo lại, mời thần kiếm Thiên Tinh ra:

- Động thủ!

Bốn trăm người khổng lồ nước kia vọt tới trước mặt mọi người chừng mấy dặm, bỗng nhiên cùng nhau phát lực, thình lình ném mạnh lá thuẫn nước khổng lồ kia về phía mọi người.

Mọi người sợ hết hồn, vội vàng mạnh ai nấy bay đi né tránh. Lá thuẫn nước khổng lồ đập mạnh vào ngọn núi mà Vũ La đứng, ầm một tiếng khiến cho ngọn núi vỡ thành mấy mảnh.

Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, bốn trăm người khổng lồ nước đã lao đến.

Xiêm trưởng lão bất đắc dĩ, nói khẽ với Ngọc Cửu Long:

- Lão đầu tử liều hết toàn lực, cũng phải yểm hộ cho ngươi chạy về. Về phần trái tim kia, sau khi trở về hãy tính kế cùng gia chủ, bất kể thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đoạt vào tay.

Ngọc Cửu Long rất là cảm động:

- Trưởng lão...

Rõ ràng Xiêm trưởng lão đã biết lần này e rằng mình không về được nữa. Lão sinh ra ở Cổ Ngọc thế gia, trưởng thành ở Cổ Ngọc thế gia, hết thảy những gì lão có cũng là Cổ Ngọc thế gia cho hôm nay coi như trả lại hết thảy cho Cổ Ngọc thế gia.

Xiêm trưởng lão khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt già nua, vô số nếp nhăn cùng nhau giãn ra:

- Đừng ủy mị như vậy nữa, đi nhanh đi!

Lão tự tay đẩy Ngọc Cửu Long bay về phía sau, Ngọc Cửu Long giống như đằng vân giá vũ bay ra ngoài xa hàng chục dặm. Xiêm trưởng lão xoay người lại, sinh cơ bừng bừng phát ra từ bên trong cơ thể tiều tụy của lão, làm cho thân thể của lão cũng cao thêm mấy phần.

Lão lại tiện tay chộp hờ một cái, một thanh trường đao hình thù kỳ lạ xuất hiện trong lòng bàn tay. Xiêm trưởng lão nhìn về phía bốn trăm người khổng lồ nước, rống to một tiếng:

- Tới đây!

Nhưng Vũ La đứng bên cạnh lão dường như đang giải một câu đố khô khan nào đó. Mặc dù thần kiếm Thiên Tinh nơi tay nhưng vẫn ngây ngốc đăm chiêu, thậm chí Xiêm trưởng lão không cảm giác được chiến ý trên người hắn.

Xiêm trưởng lão gầm lên giận dữ:

- Vũ La, lão đầu từ vốn là rất coi trọng ngươi, không ngờ rằng ngươi cũng là loại trứng mềm, muốn bó tay chờ chết hay sao?

Vũ La bị lão quát như vậy, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn trăm người khổng lồ nước đang chạy như điên xông tới, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:

- Có chút gì không đúng...

- Còn có cái gì không đúng?

Xiêm trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao trong tay toát ra một mảnh ô quang rực rỡ, tiện tay xuất ra một đao, vẽ ra giữa không trung một đạo đao quang khổng lồ ba trăm trượng:

- Lão nhân gia ta sẽ không bó tay chờ chết. Ta sống một ngàn tám trăm năm rồi, vẫn còn chưa sống đủ, muốn lấy mạng của ta, phải đổi bằng mạng của chúng!

- Nếu lão đầu tử ta liều mạng mà không chết, vậy còn có thể sống thêm một ngàn tám trăm năm nữa!

Đao quang chém ngang trời một nhát.

Soạt!

Không ngờ đao này lạc không, tạo ra trên mặt đất một cái rãnh gần ngàn trượng, còn chém một tảng đá to như một ngọn núi nhỏ thành hai mảnh.

Xiêm trưởng lão sửng sốt, vốn lão xuất ra một đao này là định chém vào những người khổng lồ nước đang ào ào chạy tới. Lẽ ra khi đao chém xuống, những người khổng lồ nước kia vừa lúc chạy tới trước mặt lão mới phải. Nhưng không ngờ rằng những người khổng lồ nước khí thế rào rạt kia đột nhiên ngừng phắt lại.

Một đao kia tự nhiên cũng đã thất bại.

Bốn trăm người khổng lồ nước lẳng lặng đứng ở nơi đó, mà trên con đường bốn trăm người khổng lồ nước này đang tiến tới lại có một người đang đứng chắn ngang.

Chính là Mạnh Liên Ân mất tích đã lâu.

Xiêm trưởng lão thật bất ngờ, Vũ La lại cau mày, những người khác lại càng không hiểu ra sao.

Mạnh Liên Ân đứng đối diện bốn trăm người khổng lồ nước, dưới hồ nước bắt đầu sùi bọt khí lên sùng sục. Giống như bên dưới có một ngọn núi lửa khổng lồ đang phun trào, cả hồ cũng bị đun sôi.

Mạnh Liên Ân đưa lưng về phía Vũ La, Vũ La không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể nghe thấy thanh âm của y:

- Đừng gây chuyện nữa...

Giọng nói này khiến cho Vũ La sửng sốt một chút, không phải là khẩn cầu, giống như là khuyên nhủ người mình yêu thương vậy.

Ầm!

Trong hồ lớn sóng nước nổi lên bốn phía, tựa hồ có thứ gì khác đang phát tiết bất mãn của mình.

- Được rồi, được rồi, ta biết bọn họ làm hỏng đồ chơi của nàng, nhưng nàng cũng đã hù dọa bọn họ một trận, không còn thiệt thòi gì.

Rầm rầm rầm...

Sóng nước càng thêm mãnh liệt, tựa hồ người kia cũng không đáp ứng.

Mạnh Liên Ân có chút tức giận:

- Những người lúc trước ta bất kể, nhưng mấy vị này cũng là bằng hữu của ta, nếu nàng vẫn muốn làm càn như vậy, cứ để cho bọn chúng dẫm lên người ta!

Hồ nước chợt trở nên cuồng bạo, sóng lớn nhấc lên cao trăm trượng giống như một bàn tay khổng lồ, hung hăng vỗ mạnh vào bờ. Nhiều tảng tá lớn rơi xuống hồ, thanh âm ầm ầm như sấm động.

Hồ nước hoành hành một trận, nhưng Mạnh Liên Ân cũng vững vàng đứng nguyên tại chỗ.

- Tránh ra!

Bỗng nhiên một tiếng quát từ trong hồ lớn truyền ra, trong thanh âm lộ ra một cảm giác lạnh như băng làm cho người ta không rét mà run:

- Bất quá chỉ là một đám phế vật loài người mà thôi!

Mạnh Liên Ân vẫn không nhúc nhích, thản nhiên nói:

- Ta cũng bất quá là một phế vật loài người.

Vũ La giật thót trong lòng, bởi vì lúc thanh âm dưới hồ nói chuyện, hắn cảm giác được rõ ràng từng đợt dao động mãnh liệt từ trong chín ngôi Huyết Trủng truyền tới.

Rốt cuộc là ai? Nàng có quan hệ thế nào với Mạnh Liên Ân?

Trong lúc Vũ La còn đang suy đoán, sóng lớn dưới hồ dừng lại. Dường như thanh âm kia đã biết mình nói sai rồi, nhưng lại quật cường không chịu thừa nhận.

Sóng nước từ từ giảm xuống, chín ngôi Huyết Trủng khổng lồ bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên một cái, sau đó vừa run rẩy vừa chậm rãi bay lên khỏi hồ.

Chín ngôi Huyết Trủng bay lên bầu trời càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một điểm hồng quang, lọt vào trong tay của một nữ tử.

Mọi người tại chỗ bao gồm Vũ La cùng Xiêm trưởng lão, cũng không thấy rõ rốt cục nữ tử kia xuất hiện thế nào. Dường như nàng vốn đã đứng ở nơi đó, vẫn theo bên cạnh Mạnh Liên Ẩn từ trước.

Chín ngôi Huyết Trủng hóa thành một chiếc vòng tay màu đỏ sẫm có chín hạt châu màu đỏ to như trứng chim câu. Ở giữa nối liền bằng những hạt châu màu xám nhạt, đeo vào cổ tay nàng.

Cổ tay nàng trắng như tuyết, ngón tay dài nhỏ đều đặn, đeo chiếc vòng kia lên trông xinh đẹp vô cùng.

Mà bốn trăm tên người khổng lồ nước kia rầm một tiếng hóa thành một mảnh nước lớn, theo mặt đất chảy trở về trong hồ. Bốn trăm con rối hóa thành một đạo hào quang, thu vào viên châu màu xám nhạt thứ ba trên chiếc vòng.

Nữ tử này vóc người cực kỳ cao gầy, không phân cao thấp cùng Mạnh Liên Ân.

Toàn thân nàng bao phủ trong một lớp sa xanh thật mỏng, vốn sa mỏng như vậy hẳn có thể nhìn thấu, nhưng ngay cả mặt của đối phương, Vũ La cũng không nhìn thấy.

Toàn thân trên dưới nữ tử này, thứ duy nhất lộ ra bên ngoài chính là đôi mắt.

Đôi mắt này làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, vô cùng lớn, vô cùng sáng ngời, khóe mắt hết sức tinh tế, thật dài, vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh như băng

Cho dù là Vũ La ở cách xa mấy trăm trượng, cũng không nhịn được phải rùng mình một cái.

Nữ tử này không nhìn tới bất cứ kẻ nào, cứ như vậy đứng bên cạnh Mạnh Liên Ân. Mặc dù nàng không mở miệng nói xin lỗi, nhưng tư thế này đã nói rõ vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play