Vũ La cẩn thận nhìn lại, rốt cục đã thấy được chỗ không giống, vẫn là chữ ấy, câu ấy, nhưng trong đó có vài chữ ít ai để ý biến đổi thành một loại chữ biến dị.
Cũng cùng một chữ. cùng một ý, nhưng cách viết khác nhau. nhưng chính biến hóa nho nhỏ này đã khiến cho người ta có cảm giác rằng, bộ Đạo Tạng này hoàn toàn khác.
Vũ La đọc thầm trong lòng vài lượt, mỗi lượt như vậy đều cảm nhận được huyền ảo khó lòng giải thích trong đó. Sau năm ba lượt như vậy, trong mắt Vũ La đã không còn văn tự. cũng không còn đại môn Nhược Lô Ngục, thậm chí không có Nhược Lô Ngục, không có cả thiên địa.
Trước mặt hắn hiện tại là một mảng hư vô Hỗn Độn. bên trong Hỗn Độn ẩn chứa triết lý Đạo, chỉ có thể dùng ý mà lãnh ngộ, không thể ngôn truyền. Vũ La cứ như vậy đắm chìm vào trong triết lý bản nguyên thâm sâu ảo diệu này, quên cả thời gian bên ngoài, không biết đã qua bao lâu.
Dần dần mảng hư vô Hỗn Độn trước mặt tiêu tan. đại môn vẫn là đại môn. văn tự vẫn là văn tự.
Thân thể Vũ La khẽ chấn động, tỉnh táo trở lại. Hắn nhìn sang những người khác, ai nấy vẫn đang cau mày suy nghL xem từng chữ một. nỗ lực tìm ra một hàm nghĩa khác biệt nào đó của bộ Đạo Tạng này.
Vũ La cũng cảm thấy hơi kỳ quái, cho dù tiền kiếp của mình là Nam Hoang Đế Quân. kiến thức vượt xa những kẻ này, nhưng bọn họ tìm hiểu Đạo Tạng đã lâu như vậy, lẽ nào cũng không phát hiện chuyện này?
Vũ La không nhịn được, quay lại nhìn qua bộ Đạo Tạng khắc trên đại môn giống như rồng bay phượng múa. lập tức bàng hoàng chấn động. Vài chữ biến dị khi nãy hiện tại đã trở lại bình thường, giống như đúc bộ Đạo Tạng tiền kiếp của Vũ La.
Hắn cảm thấy hết sức nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ đây đúng là bộ Đạo Tạng mà những người kia nhìn thấy, vậy vì sao vừa rồi mình lại thấy nó biến dị? Hắn suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được chuyện này, chỉ cảm thấy mừng thầm trong lòng, rõ ràng chuyện này là do cơ duyên của mình đã tới.
Ánh mắt của Vũ La lướt qua mọi người, chợt dừng lại ở chỗ Mộc Dịch Binh Lang, khiến cho gã nổi nóng:
- Hừ. ngươi lấm la lấm lét nhìn gì đó? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tu luyện không được, cũng không thể quấy rầy người khác tu luyện, bằng không chớ trách ta động thủ đuổi cổ ngươi đi nơi khác!
Vũ La cũng không nói gì. chỉ khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục cảm ứng thiên địa nguyên khí quanh mình.
Mộc Dịch Binh Lang lại tỏ ra khinh thường:
- Quả nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng, không biết ngươi phải bị đả kích bao nhiêu lần mới hiên được, thứ ngu xuẩn như ngươi làm sao sánh được với thiên tài như chúng ta...
Gã còn chưa dứt lời, chỉ thấy linh quang đầy trời từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến. ùn ùn chui vào thân thể Vũ La. Ba mươi sáu vạn lỗ chân lông trên thân thể Vũ La cùng mở rộng, thu nạp số linh khí này vào trong. Lập tức hắn há miệng ngửa cổ lên trời thét dài, một đạo hào quang ngũ sắc như hình phi kiếm từ trong miệng hắn bay ra. bắn lên cao chừng sáu mươi trượng, trông như du long bay lượn đủ chín vòng, sau đó mới chịu chui trở lại vào miệng hắn.
Mộc Dịch Binh Lang còn đang khoác lác, đáng tiếc gã đang chờ đợi đột phá cảnh giới Cửu Cung mà chưa thể thành công, không ngờ Vũ La lại dễ dàng vượt qua cửa thứ nhất Khí Cảm. Chuyện này giống như một cái tát thật mạnh giáng vào mặt gã. khiến cho gã vô cùng xấu hổ.
Vũ La đứng dậy, phũi phũi bụi trên người, chắp tay sau lưng rời đi. Hắn không thèm nhìn tới một người nào, dù là Mộc Dịch Binh Lang cũng không thèm liếc qua một cái.
Thái độ khinh miệt như vậy khiến cho lửa giận trong lòng Mộc Dịch Binh Lang bạo phát. gã hung hăng nện mạnh một quyền xuống đất:
- Tên đần này, dám diễu võ dương oai trước mặt ta như vậy, ta nhất định sẽ cho ngươi chết không tử tế!
Đám nô bộc xung quanh lúc này cũng đang kinh ngạc tới nỗi trợn mắt há mồm. Vừa rồi Vũ La đột phá cửa Khí Cảm. thanh thế quả thật quá mức kinh người. Dù là Mộc Dịch Binh Lang năm xưa đột phá. cũng không có được dị tượng linh quang đầy trời, hào quang ngũ sắc như vậy.
Chuyện này sao có thể, một tên đần độn như hắn lại có thể tu luyện được sao?
Tất cả mọi người đều không thể tin được.
Mộc Dịch Binh Lang nổi giận đùng đùng:
- Hắn không có Tuệ Căn. tu luyện cái rắm! Chẳng qua là đồ đần này gần đây may mắn mà thôi...
Mọi người không dám phản kháng, nhưng lại cảm thấy không đúng. Nếu là chó ngáp phải ruồi, vậy vì sao chỉ là cửa ải Khí Cảm lại có được dị tượng linh quang đầy trời, hào quang ngũ sắc như vậy.
nhưng Mộc Dịch Binh Lang nói cũng không sai, nếu không có Tuệ Căn. nhất định tu luyện khó khăn, huống chỉ là một tên đần độn như vậy, vốn hắn không thể tu luyện mới phải.
Mọi người nghi hoặc không sao hiểu được, lại phát giác ra gần đây liên tiếp xảy ra vài chuyện kỳ quái, nhưng lại cảm thấy kính trọng Vũ La hơn trước vài phần. Tu Chân Giới là như vậy, nếu không thể tu luyện, vậy chính là phế vật. một khi đã tu luyện được, vậy tiến cảnh khó lòng nói được.
Vũ La cũng không để ý tới mọi người sau lưng đang kinh hãi, hắn chính là Nam Hoang Đế Quân, nhàn quang không phải tầm thường, tự nhiên sẽ không chấp nhất với loại người như Mộc Dịch Binh Lang. Trên thực tế Vũ La không coi Mộc Dịch Binh Lang là đối thủ của mình, bằng vào bản lãnh của gã. còn kém rất xa.
Tiền kiếp Vũ La tu luyện, kiến thức vô cùng quảng bác, vượt xa tầm mắt của người thường. Với bộ Đạo Tạng biến dị như vậy, nếu Vũ La còn không thể đột phá cửa Khí Cảm đương trường, vậy sẽ vô cùng xấu hổ với tiền kiếp của mình.
Trên thực tế, Vũ La không hề tỏ ra đắc chí chút nào, đột phá cửa Khí Cảm đương trường, xảy ra dị tượng, tất cả chuyện này đối với bọn Mộc Dịch Binh Lang là quá sức tường tượng. chỉ cần xảy ra một trong hai chuyện, bọn chúng đã mừng như điên dại suốt bảy ngày, ngủ nằm mộng vẫn còn cười. nhưng đối với Vũ La. đây chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Vũ La đang suy nghĩ về chuyện bộ Đạo Tạng biến dị. Hắn từng tìm hiểu qua thánh điển Ma đạo Thương Mang kinh, theo như cảm giác của hắn. bộ Đạo Tạng biến dị này không kém gì Thương Mang kinh, đáng tiếc bộ Đạo Tạng này chỉ có một đoạn mở đầu. Nói cách khác, bộ Đạo Tạng này chỉ có thể giúp cho hắn tu luyện tới cảnh giới Bảo Sơn. lập nên căn cơ nền tảng.
Mà nguyên nhân vì sao bộ Đạo Tạng này lại xảy ra biến dị, Vũ La nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể hiểu ra. Hắn thầm quyết định trong lòng, sau này phải thường xuyên tới quan sát mặt sau đại môn này, nói không chừng có thể lấy được đủ kinh văn đoạn sau của Đạo Tạng. Hắn lặng lẽ quay đầu. nhìn đại môn Nhược Lô Ngục đen kịt. càng cảm thấy hết sức hiếu kỳ. Chưa bao giờ nghe nói Đạo Tạng còn có đoạn sau. Nhược Lô Ngục này quả thật là một địa phương thần bí.
Trong một ngày, người tu chân có vài thời khắc mấu chốt: Giờ Mẹo vào rạng sáng, chính Ngọ buổi trưa, nửa đêm giờ Tý, là những thời điém mà mọi người đả tọa tu luyện, hấp thu thiên địa nguyên khí tốt nhất.
Giờ Tý vừa qua. bên trong Nhược Lô Ngục hơi ồn ảo một chút, đám tu sĩ đả tọa tu luyện ai tìm chỗ nấy nghi ngơi. Vũ La cũng khoanh chân ngồi ở bồ đoàn, vẫn không nhúc nhích. Đợi cho tất cả bên ngoài yên tĩnh lại, hắn mới chậm rãi mở bừng hai mắt.
Vũ La nhìn qua cửa sồ, sau khi xác định bên ngoài không có ai đang âm thầm giám thị mình, lúc này mới cẩn thận cài then cửa sổ lại, ngồi yên một lúc nữa mới cảm thấy an lòng.
Hiện tại dù sao Vũ La cũng chỉ là một nhân vật nho nhỏ thấp hèn. không đáng để bất cứ ai đêm hôm khuya khoắt rình mò theo dõi.
Hắn lấy sợi xích đeo trên cổ xuống, chuẩn bị tế luyện một phen.
Theo như tình huống thông thường, chỉ có tu sĩ đột phá cảnh giới Bảo Sơn. tiến vào cảnh giới Cửu Cung mới có thể luyện khí (khí đây là khí giới). nhưng Vũ La cũng có thủ đoạn khiến cho mình dù còn đang ở cảnh giới Khí Cảm. nhưng cũng có thể tế luyện pháp khí.
Hắn đâm thủng ngón cái tay trái mình, lấy ra vài giọt máu. sau đó dùng kim chấm vào máu mình, cẩn thận vẽ ra trên mặt bàn một trận pháp vô cùng phức tạp.
Sau khi trận pháp hoàn thành, hắn đặt sợi xích vào trong trận, lại nặn ra một giọt máu ở ngón tay nhỏ lên sợi xích, bắt đầu tế luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT