Bên phe Chính đạo chỉ có Vũ La biết hộ thân ma diễm của Minh Thập Nhị quả thật không phải tầm thường, ở Nam Hoang cũng là có chút danh tiếng. Y có thể băng vào lớp hộ thân ma diễm này ngăn cản được một đòn toàn lực của phi kiếm tam phẩm thượng.

Nhưng trong vòng sáng màu vàng, hộ thân ma diễm với thực lực như vậy lại không chịu nổi một đòn, nháy mắt đã vỡ nát.

Đám Ma tu bao gồm cả Lý Kình Thương, ai nấy sắc mặt đại biến.

Minh Thập Nhị nói tiếp:

- Hơn nữa mặc dù ta chỉ tiến vào trong thời gian một cái búng tay, nhưng ta có thể nhìn ra trong vòng sáng này còn có huyền cơ, tuyệt đối không phải rộng như chúng ta nhìn thấy từ bên ngoài, e rằng tối thiểu cũng có trăm trượng.

Lý Kình Thương trầm ngâm một phen, sau đó đi tới thương lượng cùng Vũ La:

- Vũ Đại nhân, theo ngươi phải làm sao bây giờ?

Vũ La đáp:

- Phương pháp xử lý ổn thỏa nhất là mỗi bên chúng ta cử ra một người, chuẩn bị sẵn sàng, tiến vào dò xét một chuyến.

- Còn thử dò xét gì nữa?

Có Ma tu tỏ vẻ không đồng ý:

- Không phải là Minh Thập Nhị đã nói rồi sao, bên trong vô cùng nguy hiểm, ngọn lửa màu vàng nhạt kia cực kỳ lợi hại. Nhưng chúng ta chỉ cần phóng xuất pháp bảo hộ thân ngăn cản ngọn lửa kia, cùng lắm thì liều mạng tổn thất một món pháp bảo phòng ngự. Chỉ là khoảng cách vài trăm trượng mà thôi, hẳn là chúng ta vượt qua.

- Đúng vậy, đã sớm nghe nói tu sĩ phe Chính đạo nhát như chuột, hiện tại xem ra quả là như thế.

- Vũ Đại nhân, đây là cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi thiếu quyết đoán như vậy, làm sao có thể cướp được bảo vật tốt?

Lý Kinh Thương nhướng mày, Vũ La cất tiếng cười lạnh:

- Nếu các ngươi muốn tự mình đi, ta cũng không ngăn cản.

Hắn quay đầu lại, nhìn mọi người phe Chính đạo nói:

- Ai muốn đi thử cứ việc đi.

Hắn lôi Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn thối lui sang bên.

Đám Ma tu quan sát Lý Kình Thương. Nếu hiện tại Lý Kình Thương ngăn cản, chẳng khác nào ngăn thủ hạ của mình tranh đoạt bảo vật, cho nên chỉ có thể gật đầu. Trên thực tế suy nghĩ của lão cũng chẳng khác mọi người, mặc dù ngọn lửa này lợi hại, nhưng chỉ cần có pháp bảo phòng ngự, chưa chắc đã có uy hiếp gì. Vòng sáng đầu tiên không thành vấn đề, cho dù có phiền phức cũng nằm ở mấy vòng sáng phía sau.

Lý Kình Thương gật đầu, đám Ma tu hoan hô một tiếng, mạnh ai nấy lấy ra pháp bảo phòng ngự của mình, hùa nhau một lượt xông vào trong vòng sáng kia. Lý Kình Thương cũng một lần nữa phóng xuất ra chén băng ngọc kia bao phủ toàn thân, lại phóng xuất hai chiếc giáp mai rùa hộ thân, lúc này mới bước vào vòng sáng.

Thấy đám Ma tu đã xông vào hết, bên phe Chính đạo cũng không khỏi rục rịch muốn động.

Ngọc Cửu Long chợt cười:

- Ta cũng đi thử thời vận xem sao.

Xiêm trưởng lão vẫn đứng yên bất động.

Có y dẫn đầu, bọn Hiên Viên Vấn Kính cũng đi theo, cuối cùng ngay cả Cửu Ấn đạo trưởng ổn trọng nhất cũng không nhịn được nữa, thả ra một món pháp bảo hình trụ hóa thành một luồng linh quang, bao phủ thân mình vào trong, sau đó xông vào vòng sáng.

Lúc này bên ngoài vòng sáng chỉ còn lại Vũ La, Cốc Mục Thanh, Chu Cẩn cùng Xiêm trưởng lão. Vũ La khuyến khích mà không có chút hảo ý:

- Lão nhân gia, ngài không đi thử thời vận sao?

Xiêm trưởng lão cười hắc hắc:

- Tiểu tử ngươi có thể kiên nhẫn như vậy, chẳng lẽ lão nhân gia ta thiếu kiên nhẫn hơn ngươi?

Vũ La ác ý nói móc mấy câu:

- Nếu ngài có thể đoạt được núi Ngọc Tủy kia, vậy có thể trả tiền thiếu đánh cuộc cho nương tử ta, không cần đợi về tới Cổ Ngọc thế gia mới trả, sẽ vô cùng mất mặt.

Xiêm trưởng lão bị hắn chọc tức, hai mắt trợn trắng ngoảnh đầu sang nơi khác, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa.

A...

Một tên Ma tu hét thảm một tiếng, từ trong vòng sáng vọt ra rất nhanh. Một chén rượu bằng ngọc xanh bùng lên ngọn lửa màu vàng nhạt rơi ra trên mặt đất, bịch một tiếng vang lên, ngọn lửa bắn ra tung tóe khắp nơi.

Hiển nhiên món pháp bảo này vô cùng trân quý, tên Ma tu tỏ vẻ hết sức đau lòng:

- Hai món pháp bảo nhất phẩm hạ, một món nhất phẩm trung vẫn không ngăn được ngọn lửa này. Rốt cục ngọn lửa chết tiệt này có lai lịch thế nào?

Vũ La chỉ cười lạnh một tiếng.

Không lâu sau đã có bốn năm tên Ma tu tiến ra, tất cả đều bị tổn thất trọng bảo hộ thân, ai nấy tỏ vẻ hết sức đau lòng.

Xiêm trưởng lão cùng Vũ La không có ý chế giễu, bởi vì với cảnh giới của bọn họ căn bản không cần thiết chê cười những người này, những người này so với hai người chênh lệch quá xa.

Còn như vừa rồi, Vũ La cố ý chèn ép Xiêm trưởng lão, lại cùng lão nhân gia nói đùa, bởi vì hai người coi như là đối thủ ngang hàng. Nếu có cơ hội, Vũ La cũng không ngại trêu chọc Xiêm trưởng lão.

Mà những người này, căn bản không đủ tư cách.

Sau một khắc, đại đa số những người xông vào đều đã lui ra ngoài, kể cả bọn Hiên Viên Vấn Kính, Cửu Ấn đạo trưởng. Người phe Chính đạo còn ở bên trong chỉ có Ngọc Cửu Long, còn Ma tu chỉ có Lý Kình Thương và Quỷ Hỏa đạo nhân.

Mọi người vừa bàn tán về sự lợi hại của ngọn lửa này, vừa quan sát vòng sáng kia chăm chú, để xem ba người còn lại có thể vượt qua vòng sáng thứ nhất này không.

Sau một lúc chợt nghe đám Ma tu cất tiếng hoan hô, Lý Kình Thượng là người đầu tiên xuyên qua vòng sáng thứ nhất màu vàng nhạt này. Thần sắc lão vẫn hết sức ung dung, xoay người lại cười một tiếng với mọi người, sau đó tiến vào vòng sáng thứ hai.

Vòng sáng thứ hai có màu xanh nhạt.

Sau khi Lý Kình Thương vượt qua chừng mười lần hô hấp, Ngọc Cửu Long cùng Quỷ Hỏa đạo nhân cơ hồ cũng đồng thời xuyên qua vòng sáng thứ nhất, xuất hiện trên bãi đất trống nằm giữa vòng sáng thứ nhất và thứ hai.

Đám Ma tu vô cùng phấn chấn, bởi vì phe Ma đạo có hai người vượt qua được vòng sáng thứ nhất, còn phe Chính đạo chỉ có một người.

Hai người không theo kịp Lý Kinh Thương, bèn nghỉ ngơi điều tức một chút, chuẩn bị trước mới tiến vào vòng sáng thứ hai.

Dù là như vậy, chỉ sau nửa khắc cũng gần như đồng thời, cả hai người vô cùng chật vật chạy ra khỏi vòng sáng thứ hai.

Chỉ có Lý Kình Thương còn đang kiên trì.

Lại qua một khắc nữa, Lý Kình Thương trán đầy mồ hôi rốt cục cũng vượt qua vòng sáng thứ hai thành công, đám Ma tu phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy.

Lần này Lý Kình Thương cũng không dám tự cao, dừng lại uống linh đan bổ sung ma nguyên, điều chỉnh tốt trạng thái thân thể cùng pháp bảo của mình, sau đó mới dám tiến vào vòng sáng thứ ba.

Vòng sáng thứ ba chính là màu đỏ sẫm.

Chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, đã nghe Lý Kình Thương gầm lên giận dữ, vô cùng vất vả lui ra ngoài, hai món pháp bảo phòng ngự từ trên người lão liên tiếp bay ra, rơi xuống mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh cháy bùng bừng.

Ôi... Đám Ma tu tỏ ra vô cùng tiếc nuối. Nếu Lý Kình Thương vượt qua chín vòng sáng thành công, lấy được lá thuẫn kia cùng núi Ngọc Tủy, bọn chúng cũng có thể được chia mỗi tên một chút.

Mãi đến lúc này Xiêm trưởng lão mới mở mắt ra:

- Thất bại rồi sao, ừm, vậy đến phiên chúng ta rồi.

Lão nói với Vũ La.

Vũ La có vẻ tà tâm không chết:

- Lão nhân gia, chi bằng hai ta đánh cuộc, cũng không cần nhiều, chỉ năm trăm vạn Ngọc Tủy, xem ai có thể vượt qua chín vòng sáng trước. Sao hả?

Sắc mặt đám Ma tu tỏ ra khó coi, năm trăm vạn còn không coi là nhiều, quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách.

Xiêm trưởng lão quát lên như sấm:

- Ngươi là tên tiểu tử thối, lão nhân gia ta ngay cả vốn dành dụm đáy hòm cũng đã phải móc ra sạch sẽ, ngươi còn muốn kiếm chác gì của ta nữa đây?

Vũ La chột dẍ

- Biết đâu lão thắng thì sao? Hơn nữa lão thua nương tử của ta, chứ không phải là thua ta. Lão cũng đã nhìn thấy, người ta cần có tiền phòng thân, ta không lấy được một miếng Ngọc Tủy nào cả. Trước đây lão lấy của ta năm trăm vạn Ngọc Tủy, kẻ thiệt thòi chính là ta...

- Ngươi...

Xiêm trưởng lão tức tối dựng râu trợn mắt, không thèm cãi chày cãi cối với hắn nữa, sải bước đi về phía vòng sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play