Đúng là Xiêm trưởng lão không nhìn lầm, nếu Vũ La chỉ có được thủ pháp của thế giới này, cho dù hắn có thần kiếm Thiên Tinh, nhưng trên Long Não Thạch Kiều, hắn chỉ có thể vận dụng lực lượng của cảnh giới Long Hồn của mình, quả thật không thể là đối thủ của con rối.

Nhưng kiếm kỹ mà Lam Điệp ấn ký truyền cho Vũ La quá sức hùng mạnh, con rối không thể nào ngăn căn được, cho nên chiến cuộc mới biến hóa đầy kịch tính như vậy.

Những lời này của Xiêm trưởng lão trên thực tế là nhắc nhở Ngọc Cửu Long.

Ngọc Cửu Long nhận lấy chiếc nhẫn, kinh ngạc vô cùng nhìn Xiêm trưởng lão một cái, Xiêm trưởng lão khẽ gật đầu, Ngọc Cửu Long lại cảm thấy trong lòng căng thẳng.

Không phải là thủ pháp của thế giới này, vậy là thế giới nào?

Kiếm kỹ kia nhìn như cầu vồng, toát ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ, chỉ có thể đến từ thượng giới. Hiển nhiên Tiên mộ Hoài Sơn hà đã khiến cho thượng giới coi trọng, cũng không phải chỉ có mình tiếp xúc với Tiên Nhân, hiển nhiên Vũ La cũng là một người may mắn.

Nghĩ đến mình chỉ lấy được một món Tiên Khí, mà Vũ La lại lấy được kiếm kỹ truyền thừa cao minh như vậy, trong lòng Ngọc Cửu Long không khỏi bắt đầu oán giận vị Tiên Quan kia quá mức hẹp hòi.

Y vừa thầm oán hận trong lòng, vừa bắt đầu chung tiền thua cược cho bọn Hiên Viên Vấn Kính.

Hiên Viên Vấn Kính hai trăm vạn, ba người khác năm trăm vạn, tổng cộng bảy trăm vạn, trong chiếc nhẫn trữ vật mà Xiêm trưởng lão ném cho y có một ngàn vạn Ngọc Tủy, sau khi chung cho bọn họ vẫn còn thừa ba trăm vạn. Cho dù Chu Cẩn đã dốc hết tài sản ra đánh cuộc, nhưng tính đi tính lại cũng chỉ có một trăm vạn mà thôi. Ngọc Cửu Long cho rằng còn thừa hai trăm vạn Ngọc Tủy, chung cho Cốc Mục Thanh hẳn là không thành vấn đề.

Chu Cẩn là con gái Chu Thanh Giang, của cải cũng chỉ có một trăm vạn, Cốc Mục Thanh hẳn sẽ ít hơn chứ không thể nhiều hơn nàng. Cũng chính vì suy đoán như vậy, Xiêm trưởng lão mới có thể nhận tiền đặt cược của Cốc Mục Thanh mà không thèm kiểm tra.

Giống như Chu Cẩn, mặc dù nhà rất có tiền, nhưng sản nghiệp của Chu Thanh Giang thứ gì cũng có, không cần xài tiền, cho nên cũng không cho con gái nhiều tiền.

Ngọc Cửu Long mở nhẫn trữ vật của Cốc Mục Thanh ra, vừa nhìn vào nhất thời ngây ngẩn cả người.

Xiêm trưởng lão cau mày:

- Chuyện gì vậy, mau mau kết thúc chuyện này, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ngọc Cửu Long đờ đẫn nuốt nước miếng một cái, đưa chiếc nhẫn trữ vật cho Xiêm trưởng lão:

- Lão nhân gia ngài tự mình xem đi...

Trong nhẫn trữ vật này, Ngọc Tủy chồng chất như núi.

Không chỉ có như thế, đủ loại tài liệu trân quý, dược liệu hiếm có, pháp bảo đẳng cấp cao, cơ hồ muốn gì có nấy.

Sắc mặt Cốc Mục Thanh vẫn lạnh lùng như trước, đứng ở một bên.

Vũ La nhìn lướt qua chiếc nhẫn trữ vật, cũng hết sức ngẩn ngơ, không ngờ rằng Cốc Mục Thanh lại có tiền như vậy. Chu Cẩn lại càng ghen tỵ cùng nổi điên, chưa ngoa nói:

- Ơ, không ngờ rằng... Vũ La, thì ra là huynh tìm được tiểu phú bà.

Cốc Mục Thanh nhìn nàng một cái, Chu Cẩn nhất thời ủ rũ.

- Đánh cuộc chịu thua, chung tiền đi.

Xiêm trưởng lão thở dài, biết Ngọc Cửu Long không chung nổi, thầm than mình xui xẻo, vốn dành dụm mấy ngàn năm của mình nói không chừng lần này phải móc ra hết sạch.

Lão lấy chiếc nhẫn trữ vật của mình ra đưa luôn cho Ngọc Cửu Long.

Trước đó Ngọc Cửu Long thống kê đồ trong nhẫn trữ vật của Cốc Mục Thanh, chỉ riêng Ngọc Tủy đã có ba ngàn miếng. Những tài liệu quý giá khác chất ngốn ngang trong đó, cho dù định giá toàn bộ thấp hơn mức thường một thành, cũng đáng giá năm ngàn vạn Ngọc Tủy.

Ngọc Cửu Long cùng Xiêm trưởng lão hối hận không thôi.

Xiêm trưởng lão đem toàn bộ tài sản ra chung còn chưa đủ, vẫn còn thiếu bốn ngàn vạn Ngọc Tủy.

Tình huống của Ngọc Cửu Long cũng tương tự Chu Cẩn, lần này cũng là vì phải tới Tiên mộ Hoài Sơn hà, cho nên ở nhà đưa y mang theo ba trăm vạn Ngọc Tủy, cộng thêm của riêng y bất quá cũng chỉ bốn trăm vạn, cũng chỉ như muối bỏ bể.

Chủ tớ hai người mặt đỏ như gấc, đám người xung quanh cũng bắt đầu nhìn bọn họ với ánh mắt ép buộc trả tiền.

Mạnh Liên Ân vốn là người trung hậu, kể từ khi tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà cũng có vẻ mê man. Không biết tại sao lúc này y chợt tỉnh táo lại, chậm rãi thốt lên một câu:

- Phẩm chất đánh bạc không tốt, cũng chính là nhân phẩm không tốt.

Xiêm trưởng lão giận đến suýt chút nữa hộc máu, lão một đống tuổi trên đầu, tu vi đạt đến dinh phong tuyệt đối của Nhân tộc, rốt cục thiếu tiền đánh cuộc người khác còn bị người đánh giá nhân phẩm không tốt, tuy rằng tức tối vô cùng nhưng không có cách nào cãi lại.

Ngọc Cửu Long nghĩ tới con số kinh khủng kia, chợt cảm thấy quãng đời còn lại của mình phải sống trong món nợ ngập đầu này, dường như cuộc sống trở nên vô cùng tăm tối.

- Chuyện này...

Chợt Ngọc Cửu Long cứng rắn ngẩng đầu lên:

- Có thể thư thả cho ta một chút được chăng? Ta dùng danh dự Cổ Ngọc thế gia bảo đảm, sau khi ra ngoài lập tức trả hết nợ.

Cốc Mục Thanh nhìn sang Vũ La, Vũ La sờ sờ cằm:

- Hay là Ngọc thiếu viết biên nhận cho ta vậy.

Ngọc Cửu Long tức tối vô cùng:

- Ngọc Cửu Long ta nhất ngôn cửu đỉnh...

Vũ La khoát tay:

- Ngươi cũng đừng nóng giận, không phải là ta không tin được ngươi, mà là lo lắng. Vạn nhất ngươi không ra khỏi Tiên mộ Hoài Sơn hà này, chúng ta lấy gì tới đòi Cổ Ngọc thế gia đây?

- Ngươi... Ngươi đừng khinh người quá đáng!

Ngọc Cửu Long tức gần hộc máu.

Vũ La chậm rãi nói:

- Lúc đầu không phải chúng ta muốn đánh cuộc...

- Chính là ngươi muốn kiếm chác một phen, mới đề nghị đánh cuộc, sau khi nhận ra đánh cuộc bị thua, không thể trả tiền lại không chịu viết biên nhận cho ta, phải chăng con quỷ bệnh lao ngươi muốn quỵt nợ?

Chu Cẩn hùng hổ.

Xiêm trưởng lão sợ nàng quá, vội vàng buông tiếng than dài:

- Công tử, viết đi.

Ngọc Cửu Long nén giận lấy ra một miếng ngọc, ngón tay tung tăng như rồng bay phượng múa, bụi ngọc từ miếng ngọc bay xuống lả tả. Chỉ trong khoảnh khắc y đã viết xong, lại dùng nguyên hồn của mình để lại ấn ký trên đó.

- Như vậy được chưa?

Vũ La đang định đưa tay ra nhận, không ngờ Cốc Mục Thanh tranh trước một bước, đoạt lấy miếng ngọc vào tay. Vũ La còn đang ngạc nhiên, Cốc Mục Thanh đã lườm hắn một cái:

- Chuyện gì vậy, nữ nhân phải có chút tiền riêng phòng thân...

Vũ La nhăn mặt:

- Chút tiền riêng ư, chút tiền của nàng còn nhiều hơn cả quốc khổ của chúng ta.

Cốc Mục Thanh cười vui một tiếng, vui vẻ thu cất miếng ngọc và chiếc nhẫn trữ vật. Vũ La ở bên cạnh, ánh mắt không ngừng liếc nhìn chiến nhẫn trữ vật Cốc Mục Thanh đeo trên tay:

- Thanh nhi, không bằng phu quân ta đưa nàng một chiếc nhẫn thật là xinh đẹp?

Chu Cẩn ở bên cạnh bĩu môi:

- Kế đánh tráo này quá mức thô thiển, ngay cả muội cũng sẽ không mắc bẫy. Chi bằng để muội nghĩ giúp huynh kế cao cấp hơn một chút, sau khi thành công chúng ta chia đôi.

Cốc Mục Thanh nhìn Vũ La, chớp chớp đôi mắt to hắc bạch phân minh, hàng lông mi thật dài đen sẫm cũng chớp theo:

- Vũ Đại nhân, ta là đệ nhất thiên hạ nữ thần bộ đó.

Vũ La nhụt chí vô cùng.

Bọn Hiên Viên Vấn Kính ở bên cạnh thấy vậy hết sức buồn cười, hai người Xiêm trưởng lão càng thêm buồn bực.

- Được rồi, các ngươi xong chưa vậy, có vào Tiên mộ hay không?

Lần đánh cuộc này Xiêm trưởng lão thua hết tài sản, trở về lúc mới vừa tụ chân khổ rách áo ôm thuở nào, buồn bực vô cùng, bèn mặc kệ bọn Vũ La, một mình đi lên câu đá.

Vũ La được một món lợi lớn, tâm trạng vui vẻ phơi phới trên chín tầng mây, tự nhiên không so đo với lão chuyện này.

Hai người đi qua cầu đá, bọn Vũ La cũng theo sau. Mới vừa đi được hai bước, sắc mặt Vũ La thình lình chợt biến, nhanh chóng xoay người lại, hai tay đẩy mạnh mọi người một cái, đẩy tất cả ra sau lưng mình. Hắn lại sải bước tiến tới, xuyên qua con đường lát đá mấy ngàn trượng, vượt qua rừng đá, xuất hiện trên tế đàn lúc này đã không còn lửa. Trong tay hắn chợt lóe hào quang, thần kiếm Thiên Tinh hóa thành một dải ngàn hà mênh mông, chỉ thẳng về phía trước.

- Ha ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play