Thế nhưng ở Ngũ Phương Giới, thứ có thể giãy thoát linh văn phong ấn mà Vũ La toàn lực bố trí còn chưa sinh ra, cho dù là Vân Thượng Niệm Hỏa cũng không được.
Linh Long gầm một tiếng, bỗng nhiên bỏ qua việc hút, há long khẩu cực kỳ to lớn ra một ngụm nuốt vào, không ngờ nuốt vào toàn bộ Vân Thượng Niệm Hỏa và tế đàn.
Sau đó nó dường như cảm thấy mùi vị có chút không đúng, há miệng lại phun tế đàn trống không ra.
Rầm!
Tế đàn quẳng rơi xuống làm cho toàn bộ quảng trường rung lên, đá vụn vỡ tan tành làm nhiều mảnh.
Linh Long đã nuốt Vân Thượng Niệm Hỏa, thân thể vốn là ngân sắc lập tức biến thành một mảnh hỏa hồng, dường như đã bị đoàn hỏa diễm này thiêu đốt nó từ trong ra ngoài.
Vũ La cũng đã cảm giác được nguy cơ, vội vã điên cuồng thôi động Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp, không ngừng hấp thu chuyển hóa lực lượng của Vân Thượng Niệm Hỏa.
Ngân long thống khổ không chịu nổi, điên cuồng rống một tiếng, vừa quay đầu đột nhiên lao vào trong mi tâm của Vũ La.
Ầm...
Ngân long chui vào, một cỗ hỏa diễm lao tới, mi tâm của Vũ La giống như đã mở ra “hỏa nhãn”, hỏa diễm màu đỏ thẫm phun ra ba mươi trượng, đốt đá phiến trên mặt đất hóa thành một dải trong suốt như ngọc lưu ly.
Linh Long chui vào trong huyết sắc cự tháp trong Minh Đường Cung.
Trong huyết sắc cự tháp liên tiếp vang lên chín tiếng sấm. Từ khi tiếng sấm thứ nhất vang lên, đến tiếng cuối cùng rơi xuống, thời gian kéo dài một chén trà nhỏ.
Vân Thượng Niệm Hỏa trong cơ thể Linh Long cuối cùng đã bị áp chế xuống. Đã có Cương Sát Long Hồn, Linh Long có thể tự hành vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp, chỉ là trước khi Linh Long hoàn toàn cắn nuốt Vân Thượng Niệm Hỏa, Vũ La không có cách nào sử dụng Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp.
Hắn mở hai mắt ra, những Đại Năng kia tất cả đều thành thành thật thật đứng chờ hắn, cũng không có ai ồn ào muốn tiến vào vào Tiên mộ nữa.
Vũ La nhìn mọi người ôm quyền, áy náy cười nói:
- Làm lỡ thời gian, cảm phiền mọi người đợi lâu.
Mọi người im lặng không nói, còn chìm đắm trong chấn động vừa rồi. Một lúc lâu sau, Cửu Ân Đạo Nhân mới nói một câu:
- Chúng ta... Đã mở rộng tầm mắt rồi.
Mọi người khiếp sợ vô cùng, trong lòng cũng chịu đả kích rất lớn. Vô luận là ai, tu luyện cả đời thật không dễ dàng mới có thể trở thành Đại Năng, ở trong môn phái của mình cũng là địa vị tôn cao, người người sùng kính, vốn nghĩ rằng đã tu hành đến độ cao như mình đã là đỉnh phong rồi, nhưng sau khi nhìn thấy Vũ La, nhất thời tất cả tự tin và thỏa mãn trước đây đều bị đánh nát hoàn toàn.
Vũ La mơ hồ có thể đoán được tâm tư của mọi người, mỉm cười nói:
- Được rồi, không có gì trì hoãn nữa, chúng ta nhanh đi vào thôi. Ngoài cửa của Tiên mộ này chính là Vân Thượng Niệm Hỏa, hẳn là sau khi tiến vào càng nhiều bảo bối hơn nữa.
Bảo bối ở ngay trước mắt, cuối cùng cũng cứu mọi người ra khỏi mất mát, ai nấy phấn chấn tinh thần, đi về phía Tiên mộ.
Vừa mới tiến vào không gian này, cách toàn bộ quảng trường nhìn lại, có thể nhìn thấy một mảnh rừng đá cực lớn.
Đợi khi đến trước mảnh rừng đá này, mới cảm thụ được cụ thể sự to lớn của rừng đá này.
Mỗi một cột đá đều là hình trụ vuông, dài rộng chừng nửa trượng, cao chừng sáu trượng, trên đỉnh điêu khắc một thạch thú, vô cùng đa dạng, loại gì cũng có.
Hình dạng cột đá rất giống cột buộc ngựa trước cửa những phù vương hầu trong giới thế tục của Trung Châu.
Chẳng qua những cột buộc ngựa này vô cùng to lớn, hơn nữa số lượng quá nhiều. Liếc mắt nhìn lại thật là dày đặc, giống như một cánh rừng rậm.
Cửu Ân Đạo Nhân nhìn những cột buộc ngựa này không khỏi nhíu mày, chăm chú nhìn kỹ.
Ngọc Cửu Long nhìn Xiêm trưởng lão bên cạnh, Xiêm trưởng lão lắc đầu:
- Lão nhân ta, cả đời cái gì cũng biết, chỉ có trận pháp là không được.
Ngọc Cửu Long cũng không bất ngờ, toàn bộ Cổ Ngọc thế gia đều biết khuyết điểm này của Xiêm trưởng lão.
Xiêm trưởng lão tử khi còn nhỏ đã hiển lộ ra thiên tư cực kỳ hơn người, chỉ là trận pháp một khiếu không thông. Khuyết điểm này cho dù là tới hiện tại cũng vẫn làm khó Xiêm trưởng lão.
Bản thân Ngọc Cửu Long cũng không được tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là nhìn mảnh rừng đá trước mắt thúc thủ vô sách.
Vũ La thản nhiên nói:
- Là một trận pháp.
Cửu Ân Đạo Nhân gật đầu một cái:
- Không sai.
Hắn nhìn mọi người một chút, chỉ thấy trong tu sĩ, có một trung niên mặc trường bàoăn sĩ màu trắng đang chắp tay mà đứng, chăm chú nhìn mảnh rừng đá kia.
- Hải Sơn huynh, có thể nhìn ra cái gì không?
Cửu Ân Đạo Nhân vô cùng chờ mong hỏi.
Trung niên văn sĩ kia có chút rụt rè nói:
- Đồ thời thượng cổ, có chút phiền phức, phải dùng bí kỹ quan sát là hơn.
Hắn vừa nói như vậy, mấy người vốn đang quan sát trận pháp xung quanh lập tức lui lại:
- Hải Sơn huynh xuất thủ, chúng ta không dám bêu xấu.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều rất khâm phục tạo nghệ trên phương diện trận pháp của người này.
Vũ La nhìn một hồi cũng nhìn ra có chút ảo diệu. Chẳng qua hắn không có lòng tin gì đối với tạo nghệ trận pháp của mình, nếu như phương diện này có đại gia trận pháp, hắn cũng không cần phải hao tổn tâm trí, vui mừng theo mọi người cùng lui lại.
Trung niên văn sĩ Hải Sơn huynh kia tiến lên một bước, hai tay biến ảo liên tiếp đánh ra mấy chục đạo pháp quyết, trên song chưởng đã là một mảnh linh quang dày đặc, sau đó nhẹ nhàng ấn một cái ở trên hai mắt của mình.
Sau khi hai tay buông ra, con ngươi trong mắt đã biến thành kim sắc, thỉnh thoảng còn có kim quang nhàn nhạt phun ra.
Mọi người xung quanh đều khen ngợi, Vũ La cũng âm thầm gật đầu. Quả nhiên, thuật nghiệp có chuyên công, thứ chuyên nghiệp thì nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý.
Cửu Ân Đạo Nhân bên cạnh rất nhiệt tâm giải thích với Vũ La:
- Vị này chính là Môn chủ Thiên Tinh môn Quảng Hải Sơn Quảng huynh. Tạo nghệ của hắn đối với trận pháp rất sâu, Thiên Tinh Kỳ Thuật của Thiên Tinh môn dùng để quan sát trận pháp cũng là làm chơi ăn thật. Trận pháp thượng cổ này mặc dù nghiêm cẩn mà tối nghĩa, thế nhưng đã đến trong tay của Hải Sơn huynh nhất định có thể thuận lợi phá giải.
Thiên Tinh môn là một môn phái nhỏ không mấy nổi danh, trước kia ở Tu Chân Giới Trung Châu cũng chỉ có địa vị tứ, ngũ lưu.
Quảng Hải Sơn thiên tư hơn người, không ngờ bằng vào những điển tịch đầy bụi bặm của Thiên Tinh môn đã tu luyện đến cảnh giới Đại Năng. Mà hắn nổi danh nhất lại là tạo nghệ trên phương diện trận pháp.
Có Quảng Hải Sơn, Thiên Tinh môn mới coi như quật khởi một chút, hiện tại ước chừng có thể miễn cưỡng tính là môn phái tam lưu.
Mặc dù Quảng Hải Sơn là Đại Năng, thế nhưng truyền thừa của Thiên Tinh môn đích xác không được. Hắn thu rất nhiều môn đồ, cũng tìm được mấy tên đệ tử tư chất không tồi, đáng tiếc cũng không có ai có vận khí tốt như hắn năm đó, một đám đồ đệ không có một ai ra gì.
Kim quang của Quảng Hải Sơn chậm rãi tán đi, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn trầm tư. Tất cả mọi người đều biết, trận pháp chú trọng tính toán, vì vậy không có ai tiến lên quấy rầy hắn.
Thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Quảng Hải Sơn mới hoàn tất tính toán, nhưng không nói ra kết quả hắn tính toán được, mà trực tiếp đi về phía Vũ La, hỏi:
- Xin hỏi Vũ đại nhân, lần này tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn Hà, cuối cùng phân phối bảo vật chính là luận công ban thưởng hay sao?
Vũ La sửng sốt, trong đầu phản ứng một chút mới hiểu được, Quảng Hải Sơn này chính là đang “lấy công cầu báo” với mình.
Trong lòng hắn nhất thời có chút không thích, thế nhưng nghĩ lại, những người này từ rất xa chạy tới không phải chỉ là vì đoạt được một ít bảo bối sao?
Hắn gật đầu, mỉm cười nói:
- Đó là tự nhiên, nếu tiên sinh có thể mở ra trận pháp rừng đá này chính là công đầu.
Quảng Hải Sơn không chút mỉm cười đối với hắn, ra vẻ như giải quyết việc chung, gật đầu một cái:
- Vậy thì tốt.
Dứt lời, xoay người đi tới bên cạnh rừng đá, mọi người xung quanh nhìn thấy trong mắt, trong lòng có chút nghi hoặc. Quảng Hải Sơn hỏi một câu này thoạt nhìn cũng không có gì sai, nhưng trên thực tế lại là tỏ vẻ không tín nhiệm đối với Vũ La.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT