Vũ La đã biết bọn họ có ý kiến, đơn giản làm ra dáng vẻ như vậy, các ngươi bằng lòng thì tốt, không bằng lòng thì đã sao, đừng mở miệng ồn ào làm phiền đến ta là được rồi.
Chỉ chốc lát, Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đã tới, nhìn thấy đối phương đều sửng sốt. Vũ La lúc này cũng không để ý nhiều như vậy, bá đạo vung tay lên:
- Trước tiên đừng hỏi, tất cả theo ta tiến vào.
Hắn mang theo hai nàng bước nhanh đi về phía hai bức tượng Long Mã. Các tu sĩ phía xa đã bắt nhỏ giọng nghị luận. Vũ La tận lực hạ thấp số người tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà, lại mang theo cả hai vị hồng nhan tri kỷ của mình vào.
Ba trăm tu sĩ kia tự nhiên cũng bất mãn, Vũ La bước nhanh tới trước mặt mọi người, có mấy tu sĩ thực lực bản thân không tồi, thế lực sau lưng cũng không tồi khẽ mấp máy môi muốn nói.
Vũ La cặn bàn không cho bọn họ cơ hội, sau khi trọng sinh, linh lực mục quang hãn hữu đảo qua. Mấy tu sĩ kia chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè ép tới, khí thế cường hãn làm cho bọn họ hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, đừng nói là mở miệng nói.
Khí thế khắp bầu trời bỗng nhiên thu lại, bọn họ chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn nhìn xung quanh phát hiện bên cạnh mình, ba trăm tu sĩ đều khiếp sợ giống như mình.
Nói cách khác, trong khoảnh khắc này, khí thế cường hãn của Vũ La đã áp đảo ba trăm tu sĩ.
Một người đối ba trăm, vẫn vững vàng áp chế!
Mọi người trong lòng hoảng hốt, dưới cường quyền bậc này, còn ai dám có nửa điểm bất mãn sao? Cả đám ngoan ngoãn cúi đầu mặc cho Vũ La an bài.
Cốc Mục Thanh không hiểu được vì sao Vũ La lại đại động can qua như vậy, thế nhưng lại nhìn thấy cái bóng của Vũ La kiếp trước.
Cũng chính là đời trước, tình nghiệt rối rắm của hai người một mực triền miên đến đời này. Vũ La kia vừa quen thuộc lại xa lạ, chỉ là vô luận một người nào cũng dán rất gần cùng linh hồn của mình...
Vũ La chỉ tỏa liên trường kiều buộc trên lưng hai Thất Long Mã:
- Mọi người lần lượt đi tới, phía trước không nên tham công tiến bừa, phía sau không nên nóng lòng đi trước, cần biết, đây dù sao cũng là một tòa tiên mộ, ngàn vạn lần cẩn thận.
Đại đa số tu sĩ đều sợ Vũ La một mình một ngựa lập tức đi vào, có thứ gì tốt cũng sẽ không lưu lại cho bọn họ. Đây là điển hình lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, thế nhưng ngươi không quản được người khác sẽ nghĩ như vậy.
Tuyệt đối sẽ không có người cho rằng mình là chốt thí, đi vào trước là tìm chết. Người người đều nguyện ý tin tưởng bản thân mình phúc duyên thiên hạ đệ nhất, đi vào trước nhất định có thể tìm được bảo vật tốt nhất.
Vũ La nhường ra cơ hội đi đầu, các tu sĩ lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, hàng chục tu sĩ đến gần hai con Thất Long Mã kia nhất cùng lao về phía tỏa liên trường kiều.
Nhiều người như vậy kéo đến, hai con Thất Long Mã không chút phản ứng, bốn con mắt trống rỗng cực lớn nhìn phía trước.
Nhưng Vũ La vẫn cảm giác “ánh mắt” của hai con Thất Long Mã này đã phát sinh biến hóa, trong trốngrỗng lại cất giấu vẻ trêu tức. Hắn cảm thấy kỳ quái, đúng lúc này, bên cạnh Vũ La bỗng nhiên truyền đến một thanh âm:
- Chúng nó đang cười.
Vũ La quay đầu vừa nhìn, Mạnh Liên Ân giống như một u linh đứng ở bên cạnh mình, hai mắt mê man nhìn hai con Thất Long Mã. Vũ La rất bất ngờ, tu vi của Manh Liên Ân không có khả năng tới gần mình mà không bị mình phát hiện mới phải. Thậm chí toàn bộ Tu Chân Giới, người có thể làm được điểm này cũng rất ít không có mấy.
- Mạnh Liên Ân?
Mạnh Liên Ẩn bỗng nhiên tỉnh lại, vẻ mê man trong mắt diệt hết, nhìn thấy người trước mắt không ngờ là Vũ La, hắn vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Vì sao ngươi lại ở đây? Không đúng, là bản thân ta. Ta vừa mới ở bên kia, sao lại chạy tới nơi này rồi?
Vũ La ngưng mi:
- Ngươi vừa mới nói ai đang cười?
Mạnh Liên Ân mờ mịt:
- Ta? Ta đã nói gì? Cười?
Vũ La nhìn hắn một cái thật sâu, không có nói gì nữa. Mạnh Liên Ân lại đột nhiên kéo cánh tay của Vũ La:
- Vũ Đại nhân, dẫn ta cùng vào.
Mạnh Liên Ân vẻ mặt kiên nghị.
- Vì sao?
Vũ La đơn giản hỏi.
Mạnh Liên Ân nhìn về phía Hoài Sơn Hà, trên mặt thần sắc mê man kia lại lần nữa xuất hiện, so với thời gian mê muội hoàn toàn bản thân của hắn vừa rồi phải nhạt hơn rất nhiều:
- Ta cũng không nói rõ được. Thế nhưng gần đây, ta luôn có thể cảm giác được, ta cần phải đi vào xem. Ngươi không biết, ta không giống sư huynh đệ khác, bọn họ đều chán ghét con sông này. Trong con sông này thường thường xuất hiện một con hung thú đáng sợ, chúng ta có quá nhiều đồng môn chết thảm ở trong con sông này. Thế nhưng cho tới bây giờ ta cũng không chán ghét nó, đứng ở bờ sông ngược lại làm cho lòng ta bình tĩnh...
Vũ La vừa vươn tay đã bắt lấy cổ tay của Mạnh Liên Ân, một cỗ Long Nguyên thâm nhập cơ thể của Mạnh Liên Ân, Mạnh Liên Ẩn không có phản kháng.
Thế nhưng Vũ La tìm kiếm một phen lại không có phát hiện chỗ nào khả nghi.
- Quái thật...
Vũ La lắc đầu, suy nghĩ một chút, đáp ứng:
- Lần này khả năng ta không có biện pháp chiếu cố ngươi.
Bên cạnh Vũ La còn có Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh.
Mạnh Liên Ân gật đầu:
- Ta quyết định phải tiến vào, vậy sẽ ctrách nhiệm vì quyết định của mình.
Két...
Bỗng nhiên vang lên một tiếng kỳ quái, phía sau lưng hai con Thất Long Mã bỗng nhiên sáng lên một mảnh tử quang cường liệt, ngay sau đó liền có một tiếng hét thảm, một tu sĩ ùm một tiếng rơi vào trong nước sông.
- Xảy ra chuyện gì?
Các tu sĩ rối loạn một trận.
Vũ La bước mấy bước vượt lên trước, đã có hai tên tu sĩ xuống nước mò tên quỷ không may rơi xuống nước kia lên. Lẽ ra ba trăm tu sĩ này đều là chọn lựa cẩn thận ra, chính là người nổi bật trong ba ngàn người này, thế nhưng vị này vui mừng vì là người đầu tiên bước lên sợi xích trường kiều kia, kết quả liền rơi xuống sông.
Không biết là thương tổn thật quá nặng hay là xấu hổ không chịu nổi, tóm lại hắn quyết đoán quyết định hôn mê, mặc cho người khác vừa ấn huyệt Nhân Trung, vừa truyền linh nguyên vẫn không chịu tỉnh lại.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mấy người Vũ La cách quá xa không thấy rõ, mấy tên tu sĩ xông lên trước nhất lòng còn sợ hãi, chỉ cầu bằng xích sắt kia nói:
- Cây cầu kia có vấn đề.
- Vừa mới đi lên, trên cầu liền sáng lên một mảnh hồng quang, sau đó chính là một đạo thiểm điện kịch liệt, Lâm huynh nhất thời không đề phòng đã bị thiểm điện kia đánh trúng ngã xuống sông.
Vũ La nhìn cầu bằng xích sắt kia, lẽ ra cầu dài như vậy, gió sông chỉ cần thổi qua sẽ lắc lư một trận. Thế nhưng cây cầu này từ khi xuất hiện, cho dù là trong cơn lốc khi mới bắt đầu, nó cũng không lay động một chút.
Mà vừa rồi vị Lâm huynh này đã bước lên cầu rồi, trường kiều này vẫn không chút nhúc nhích.
Vũ La liếc mắt nhìn mọi người xung quanh:
- Còn ai dám đi tới?
Nhiều người không tin tà, lập tức có người hét lên:
- Ta đi! Chẳng qua là một cơ quan nho nhỏ mà thôi, cẩn thận một chút là được.
Người nọ đẩy mọi người ra đi nhanh tới đầu cầu, nhưng dù sao cũng không phải con người lỗ mãng thực sự, hít sâu một hơi, bên người có bốn điểm linh quang màu xanh biếc giống như ánh nến vờn quanh mà ra. Trong linh quang có thể thấy được bốn thuẫn bài phong cách cổ xưa chỉ bằng nắm tay, mặt ngoài thuẫn bài còn có hoa văn tương tự linh văn.
Hắn lại trở tay, nắm chắc một thanh phi kiếm ở trong tay.
Làm xong chuẩn bị vẹn toàn, hắn mới vô cùng cẩn thận thử vươn chân thăm dò đạp lên trên xích sắt kia.
Dường như đã kích phát một trận pháp gì đó, trong nháy mắt khi mũi chân của hắn điểm lên trên xích sắt, giữa hai sợi cáp dài, trên sợi xích nằm ngang đầu tiên đột nhiên bốc cháy lên một mảnh quang mang màu đỏ đậm giống như hỏa diễm.
Quang mang kia lộ ra huyết sắc, khi thiêu đốt toát ra từng cỗ khí hung sát bạo phát.
Ở trên xích sắt quang mang thiêu đốt nổi lên một mảnh linh văn phức tạp. Linh văn lao ra hỏa diễm hóa thành một đạo lôi quang tử lam sắc, lôi quang lớn bằng bắp đùi, giống như cuồng mãng (rắn điên) bắn về phía người kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT