Thị Ngọc bị dọa choáng váng, bỗng nhiên gào khóc, ôm lấy chân của Ngọc Nhị khóc lóc kể le:
- Thiếu gia, thiếu gia, là ta sai rồi, trong lòng ta cực kỳ bực bội cho nên tự mình làm ra thương thế. Chẳng qua tên Vũ La kia thực sự rất không cung kính với Cổ Ngọc thế gia chúng ta...
Ngọc Nhị tức giận cả người phát run.
Hắn tự cho là tâm kế hơn người, mắt sáng như đuốc, lúc trước còn đặc biệt điểm tỉnh Biện Tây Lương, thủ đoạn nhỏ của ngươi ta đã sớm nhìn thấu rồi. Lại không ngờ rằng không ngờ bị một tên thư đồng nho nhỏ bên người che mắt. Điều này tương đương với tự đánh một bạt tai vào mặt mình ở trước mặt Biện Tây Lương.
Dạng công tử thế gia như hắn coi trọng nhất chính là thể diện, nhất thời tức giận đến ngực phổi đều muốn nổ tung, hung hăng đá một cước vào ngực của Thị Ngọc, đá hắn phun ra một ngụm tiên huyết, bắn ra ngoài năm sáu trượng.
Vẫn còn chưa hết giận, hắn lại xông tới, tiện tay nhổ lên bên cạnh một cây nhỏ bằng cánh tay đánh loạn xuống đầu Thị Ngọc một trận, một mực đánh cho Thị Ngọc kêu thảm thiết không ngừng, lúc này mới thở hổn hển vứt cây nhỏ trong tay đi.
- Người đâu! Đem tên ác nô này đi, xử phạt cho tới nơi tới chốn, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Một gã khôi tướng tiến lên, nâng Thị Ngọc thất khiếu chảy máu đã hôn mê lên, quay sang Ngọc Nhị và Xiêm trưởng lão hành một lễ, phá không bay đi.
Mà Xiêm trưởng lão tử khi Thị Ngọc bắt đầu nhận tội liền nhắm lại dựa vào cây cột kia ngồi xuống, dáng vẻ tiều tụy, từ đầu đến cuối mí mắt không động chút nào.
Ngọc Nhị thở hổn hển mấy hơi, chỉnh sửa lại y quan của mình một chút, áy náy nói với Biện Tây Lương:
- Hạ nhân quản giáo không nghiêm, thật sự làm tiền bối chê cười rồi.
Biện Tây Lương vội hỏi:
- Người bên cạnh luôn sùng tín một chút, chuyện này cũng thường có.
Ngọc Nhị bỏ chuyện của Thị Ngọc qua một bên không nói nữa, nhìn về phía Ngũ Trang Quan:
- Chúng ta đi Ngũ Trang Quan, ta cũng không tin, Vũ La hắn lợi hại tới mức có thể địch được một món Tiên Khí!
Biện Tây Lương trong lòng hưng phấn, trên mặt lại không dám biểu lộ ra, cực kỳ kiêng kỵ đối với Xiêm trưởng lão bên cạnh.
Ngọc Nhị đang muốn xuất phát, Xiêm trưởng lão bỗng nhiên lại mở miệng:
- Lão nhân ta có mấy câu muốn nói.
Mặc dù hắn không bắt được Vũ La về, trước đó Ngọc Nhị lại buông lời ngạo mạn trước mặt Biện Tây Lương, điều này tự nhiên làm mất thể diện của Ngọc Nhị, thế nhưng Ngọc Nhị vẫn không dám có chút chậm trễ, vội nói:
- Xiêm trưởng lão mời nói.
Không biết Xiêm trưởng lão đã mở mắt ra từ khi nào:
- Chúng ta không cần đối địch với Vũ La. Hoặc có thể nói, hiện tại cũng không phải là lúc hiển lộ Tiên Khí.
Cậu nói đầu tiên Ngọc Nhị rất không thích, thế nhưng câu sau lại làm cho hắn thoáng cái hiểu được.
Anh hùng thiên hạ tập hợp, hiển lộ mình thân mang Tiên Khí đích xác không phải là một ý kiến hay.
- Vậy ý tứ của Xiêm trưởng lão ngài là?
- Không ngại để Vũ La thống lĩnh quần hùng đánh vào tiên mộ. Chúng ta xen lẫn trong mọi người, tới thời điểm thích hợp mới xuất thủ cũng không muộn.
Ngọc Nhị vỗ tay một cái:
- Phải nên như vậy! Chỉ cần thứ chúng ta muốn tìm vừa xuất hiện liền xuất thủ cướp đoạt, Tiên Khí vừa ra mọi người nhất định tránh lui. Chúng ta đoạt được thứ kia đi ngay tức khắc, không chút sơ hở.
Hắn nhìn ra Biện Tây Lương có chút thất vọng, mỉm cười an ủi:
- Biện tiền bối, chỉ cần có thể làm cho tiên quan vui vẻ, chúng ta sẽ có hy vọng phi thăng. Đến lúc đó chỉ là một tên Vũ La thì đã là gì?
Biện Tây Lương gật đầu:
- Đúng vậy!
Đoàn người Biện Tây Lương không cao ngạo nữa.
Bát đại khôi tướng còn lại cũng đã thu nhiếp khí tức của bản thân, ngoại nhân nhìn qua bọn họ cũng chỉ là cao thủ cấp bậc Đạo Cảnh Đan Thành. Lúc trước bọn họ giết vào Ngũ Trang Quan, ngoài thân làm ra hồng diễm, khoảng cách lại xa, những tu sĩ kia không có khả năng nhận ra bọn họ.
Ngọc Nhị giả làm hài tử một vị bằng hữu của Biện Tây Lương, mà Xiêm trưởng lão coi như là lão nô trong nhà. Cho dù Xiêm trưởng lão đã ra vào Ngũ Trang Quan một lần, thế nhưng ngoại trừ Vũ La và Mạnh Liên Ân, căn bản không có ai chú ý đến hắn đã từng tới.
Vốn Biện Tây Lương đại biểu La Phù Sơn mà đến, dù sao cũng muốn Vũ La đứng ra tiếp đãi một chút, thế nhưng sau khi có khúc “nhạc đệm” này Biện Tây Lương liền tự hạ thấp mình tiến vào Ngũ Trang Quan, chỉ hàn huyên mấy câu với Ngũ Liễu Đạo Nhân liền rất tự giác lui ra ngoài, tìm một địa phương dựng trại.
Mọi người trong đoàn hoàn toàn không dự đoán đến sẽ có kết quả này, bởi vậy cũng không có ai chuẩn bị trướng bồng. Ngọc Nhị không thể làm khác hơn là phái người đi thành thị gần nhất chọn mua.
Tên khôi tướng kia thật ra tốc độ rất nhanh, chỉ một canh giờ đã mua đồ trở về.
Các khôi tướng động thủ dựng trướng bồng, ba người Ngọc Nhị, Biện Tây Lương và Xiêm trưởng lão chui vào, Ngọc Nhị liền lấy ra một con ốc biển, đâm xuống trên mặt đất.
“Ốc biển” kia tự động chui vào mặt đất, chẳng qua chỉ trong chốc lát, bên trên mặt đất đã xuất hiện một cửa vào nhỏ đủ cho một người tiến vào.
Ngọc Nhị cười có chút khoe khoang:
- Biện sư thúc, mời!
Biện Tây Lương có chút buồn bực, đây là thứ gì, hắn thử đi vào, lại là trợn mắt há mồm.
Pháp bảo hình dạng ốc biển này không ngờ cũng là một pháp bảo động phủ. Chẳng qua khác với động phủ bình thường, không ngờ nó có thể mở ra một tòa cung điện trên mặt đất.
Cung điện cực kỳ hoa lệ, tất cả phương tiện vô cùng đầy đủ, thoải mái hơn rất nhiều so với trướng bồng.
Biện Tây Lương than thở từ đáy lòng:
- Cổ Ngọc thế gia, quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lòng hắn kỳ thực còn có nửa câu không nói ra: Hưởng lạc như vậy, chỉ sợ trong Cổ Ngọc thế gia cũng có rất nhiều người là hạng người không có chí tiến thủ.
Đợi các môn phái của Trung Châu đến đông đủ, Vũ La liền chuẩn bị đi vào Hoài Sơn Hà mở tiên mộ.
Mấy ngày nay, luôn có người đi tới đi lui ở bên cạnh cửa vào tiên mộ, vừa nhìn đã biết không có ý tốt. Chẳng qua ba trăm Hỏa vân chiến xa binh canh gác cửa vào, bọn họ có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, chỉ là nhìn một vòng rồi ủ rũ trở về.
Vũ La phái người đưa tin cho các đại môn phái, để mỗi một môn phái, mỗi một thế lực đều phái ra một người đại biểu i Ngũ Trang Quan thương nghị đại sự.
Thời gian ấn định vào buổi tối, Ngũ Liễu Đạo Nhân vội vã phân phó môn hạ đệ tử chuẩn bị tốt cơm chay.
Trời còn chưa tối cũng đã có không ít người khó kìm nổi kéo vào Ngũ Trang Quan, ai cũng có thể đoán được Vũ La muốn thương nghị cái gì. Mặc dù Vũ La có chút bá đạo, thế nhưng người ta thực lực hùng mạnh, thiên hạ vô địch, sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc, tiên mộ trong Hoài Sơn Hà lại là của người ta phát hiện, lần tầm bảo này do Vũ La an bài, người khác thật sự không có gì để nói.
Một đêm này ngươi tranh ta cãi ầm ĩ, cuối cùng vẫn là dưới sự độc đoán của Vũ La xác định ra phương án, nhóm đầu tiên chỉ có ba trăm danh ngạch tiến vào tiên mộ.
Con số này Vũ La cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Trên thực tế, một tòa tiên mộ hung cát không rõ như vậy, chọn ra ba mươi cao thủ tiến vào trước chính là lựa chọn tốt nhất. Người quá nhiều có đôi khi không chỉ không có sự trợ giúp, ngược lại dễ xảy ra chuyện.
Thế nhưng mấy ngàn tu sĩ này chỉ tuyển ra ba mươi người hắn cũng biết là không có khả năng.
Cho dù như vậy Vũ La vẫn cố gắng muốn đem số người áp đến một trăm năm mươi người, thế nhưng những người đó căn bản không hiểu, Vũ La chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng ba trăm danh ngạch.
Trên thực tế Vũ La tuyệt không tức giận, những người cố gắng tiến vào này tự cho là đã tranh thủ được quyền lợi, nhưng trên thực tế là đi chịu chết. Vũ La vô cùng khẳng định, một khi xảy ra vấn đề gì, trong ba trăm người này có thể sống sót ba mươi người đã không tồi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT