Phụp! Phụp! Phụp!

Ô quang liên tục xuất thủ, có vẻ như trăm phát không sai một, mỗi một lần đều có một tên đệ tử bị giết. Ngũ Liễu Đạo Nhân cuồng nộ, liên tiếp phát ra hơn hai mươi đạo Thối Thiên Lôi, trán chảy mồ hôi, nhưng thủy chung không thể ngăn cản ô quang kia.

Mạnh Liên Ân nhìn chằm chằm mặt đất, sáu món pháp bảo sau người lại lần nữa hóa thành sáu đoàn hỏa diễm. Dưới sự thao túng của hắn, hỏa diễm dần dần dung hợp thành một luồng, trong hỏa quang sáu món pháp bảo ngưng rút lại bằng trứng chim câu, ở trung tâm hỏa diễm đã biến thành một vòng tròn nho nhỏ.

Ô quang kia lại lần nữa bắn ra, Mạnh Liên Ân căn bản không để ý tới ô quang, hỏa diễm sau người đánh thẳng xuống mặt đất nơi ô quang xuất hiện.

Keng!

Mặt đất đột nhiên trầm xuống lộ ra một hố to, một tiếng rống giận dữ trầm muộn từ dưới đất truyền đến.

- Đánh trúng rồi!

Mọi người Ngũ Trang Quan vô cùng vui mừng, sắc mặt của Ngũ Liễu Đạo Nhân lại đại biến, một tay túm lấy Mạnh Liên Ân:

- Đi mau...

Ầm!

Một đạo sóng khí cường hãn từ dưới mặt đất đột nhiên phóng lên, đem mấy vạn cân bùn đất tảng tá nổ tung bay loạn đầy trời, hình thành một cơn lốc nho nhỏ, thổi cho người của Ngũ Trang Quan trên bầu trời ngã trái ngã phải.

Rống!

Một tiếng rống giận cực lớn truyền đến, trên mặt đất lộ ra một thân ảnh kinh khủng, cự quái kia đã chui ra khỏi mặt đất, cái đuôi vung lên quét về phía Ngũ Liễu Đạo Nhân và Manh Liên Ân.

Ngũ Liễu Đạo Nhân liên tục nổ ra chín đạo Thối Thiên Lôi, tất cả đều đánh lên cự vĩ (đuôi lớn) kia, từng đóa lôi quang lam sắc nổ tan, cự vĩ kia lại không bị ảnh hưởng chút nào, quét thẳng về phía hai người.

Mạnh Liên Ân cũng phóng sáu món pháp bảo ra, luân phiên đánh lên cự vĩ. Cự vĩ không chút tôn thương, Mạnh Liên Ân lại bị chấn động suýt chút nữa không khống chế được pháp bảo của mình

Sư đồ hai người kinh hãi hồn phi phách tán, Ngũ Liễu Đạo Nhân lôi Mạnh Liên Ân bỏ chạy, hét lớn:

- Đi mau, thứ này không phải chúng ta có thể ứng phó.

Cự vĩ hung hăng vỗ lên mặt đất, chỉ nghe một tiếng rắc trầm đục vang lên, mặt đất mềm yêu giống như đậu hũ nhanh chóng nứt ra một cái khe dài đến ba ngàn trượng. Người của Ngũ Trang Quan nhìn thấy sắc mặt đều trắng bệch, từng người từng toán quay đầu bỏ chạy.

Cự quái kia nương theo lực lượng của cái đuôi đánh lên mặt đất nhảy vọt lên, thân thể khổng lồ không ngờ nhanh nhẹn vượt ngoài dự đoán của mọi người, cơ nhục toàn thân cứng rắn bộc phát ra lực lượng đáng sợ làm cho thiên địa chấn kinh.

Bang!

Cự quái kia nhảy một cái chính là cao sáu mươi trượng, miệng lớn mở ra hung hăng đớp về phía hai sư đồ Mạnh Liên Ân. Hai người thúc giục độn quang đã tới cực tốc, mắt thấy sẽ trốn ra ngoài phạm vi của miệng lớn, nhưng Mạnh Liên Ân luôn cảm thấy có chút không nỡ.

Chính vào lúc này, cự quái kia gầm lên giận dữ, một quả cầu Chân Thủy màu đen lớn bằng người ầm một tiếng nổ tới.

Hai người cũng không tránh né được nữa, Ngũ Liễu Đạo Nhân một tay kéo Mạnh Liên Ân ra sau người, trước người nổi lên một tấm thuẫn bài cổ đồng, một chiếc đại chung huyền thiết, một lá cờ kim sắc muốn ngăn cản viên Chân Thủy cầu màu đen kia.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, Chân Thủy tản khắp bầu trời, ba món pháp bảo phòng ngự của Ngũ Liêu Đạo Nhân toàn bộ nát bấy, hai người bị lực lượng của Chân Thủy va chạm, liền cảm giác giống như toàn bộ biển lớn đều đè lên người mình, kêu lên một tiếng đau đớn thất khiếu xuất huyết, lảo đảo rơi xuống phía dưới.

Cự quái kia theo sát hai người, ầm một tiếng rơi trên mặt đất, đập ra một hố to trên mặt đất.

- Quan chủ!

- Sư huynh!

Người Ngũ Trang Quan thất kinh, liều chết lao tới muốn cứu hai người.

Vù...

Cự vĩ của hung thú khổng lồ vừa vung liền có ba người bị đánh bay ra. Sau đó một trận thanh âm “ti ti” quỷ dị vang lên, ô quang bắn loạn khắp bầu trời, từng chiếc đuôi bò cạp đuổi theo mọi người Ngũ Trang Quan, dọa mọi người vội vàng lui về phía sau.

Hung thú kia ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, người của Ngũ Trang Quan cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hung thú há cái miệng lớn như bồn máu ra, răng đầy miệng không quy tắc vươn ra ngoài miệng, ở dưới hàm của nó có hơn mười xúc tu dài, chính là những chiếc đuôi bò cạp đáng sợ kia.

Ngũ Liễu Đạo Nhân chịu đựng đau đớn trong cơ thể, cùng Mạnh Liên Ân đỡ nhau dậy, kinh khủng nhìn quái vật khổng lồ kia. Trong đầu hắn nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng nhớ ra, bật thốt lên kinh hãi:

- Đây là bá chủ Nghê Hủy Long Giao ở chỗ sâu của Yên sơn, vì sao nó lại từ trong Yên sơn chạy ra, điều này không có khả năng...

Bộ phận hạch tâm nhất của Yên sơn cho tới bây giờ vẫn là cấm địa của Nhân tộc. Cho dù là Vũ La cũng không dám khinh suất tiến vào. Khu vực hạch tâm có lục đại hung thú chi vương, mỗi con chưởng quản một khối địa bàn rộng lớn vô cùng. Nghê Hủy Long Giao này chính là một trong lục đại Thú Vương.

Hung thú chi vương như vậy không ở địa bàn của mình, vì sao bỗng nhiên lại theo Hoài Sơn Hà chạy ra ngoài?

Đáng tiếc căn bản không có thời gian cho hắn suy đoán đáp án, con Nghê Hủy Long Giao khủng bố kia đã rống giận lao lên, một ngụm là có thể nuốt hai người vào.

Hai người trong người trọng thương căn bản chạy không nhanh, mắt thấy miệng lớn như bồn máu kia sắp bao trùm hai người, Ngũ Liễu Đạo Nhân thở dài một tiếng nhắm mắt lại. Hắn cả đời anh hùng, trấn giữ Hoài Sơn Hà chém giết vô số hung thú, cuối cùng lại chết ở trong miệng hung thú, dường như cũng là thiên lý tuần hoàn, khó thoát luân hồi.

Thế nhưng đã đợi hồi lâu lại không có cảm giác răng nhọn cắn lên thân thể, hắn cảm thấy kỳ quái, mở mắt ra, chỉ thấy một người đứng trước mặt, trên hai cánh tay liệt diễm hừng hực, đang ngăn cản dưới hàm của con Nghê Hủy Long Giao kia.

Ầm!

Hỏa diễm trên cánh tay của hắn lại bùng lên, đã hình thành hai thần tí hỏa diễm cực lớn, hung hăng đẩy một cái, Nghê Hủy Long Giao khổng lồ kia không ngờ bị hắn đẩy lui về phía sau hơn mười trượng.

Ngũ Liễu Đạo Nhân đã lĩnh giáo qua lực lượng của Nghê Hủy Long Giao, lẽ ra một Nhân tộc đơn thuần so đấu lực lượng tuyệt đối không phải là đối thủ của dạng hung vật thượng cổ này. Thế nhưng một màn này rõ ràng phát sinh ở trước mắt hắn, làm cho hắn không tin cũng không được.

Mạnh Liên Ân vô cùng vui mừng:

- Vũ Đại nhân, ngươi đã tới rồi, nếu không tới Ngũ Trang Quan ta toàn bộ cũng sắp sửa bị diệt rồi...

- Hắn chính là Vũ La sao?

Ngũ Liễu Đạo Nhân thấp giọng hỏi. Mạnh Liên Ân gật đầu:

- Ngoại trừ hắn, còn ai có thể ngạnh kháng Nghê Hủy Long Giao mà không thua?

Ngũ Liễu Đạo Nhân chậm rãi gật đầu:

- Quả nhiên danh bất hư truyền!

Vũ La phi độn vẫn luôn không tính là nhanh, ngọc phù vừa vỡ hắn cũng lấy làm kinh hãi, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, vẫn như trước suýt chút nữa đã tới không kịp rồi.

Ngũ Dong Đạo Cô vẫn trốn ở phía sau mọi người, mắt thấy sư đồ Ngũ Liễu Đạo Nhân sẽ bị con Nghê Hủy Long Giao kia một ngụm nuốt vào, trong đôi mắt tam giác của nàng quang mang hưng phấn lóe lên liên tục, chỉ cần đôi sư đồ này vừa chết, nàng liền có cơ hội làm mưa làm gió, không chừng còn có thể nắm Ngũ Trang Quan ở trong tay mình.

Thế nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt này, trước mắt nàng hoa lên, Vũ La tới rồi.

Vũ La đã cứu sư đồ Ngũ Liễu Đạo Nhân, không cần hỏi Ngũ Dong cũng biết người tới là ai, nàng nhất thời hận Vũ La tới tận xương tủy.

Nếu không phải Vũ La, lúc trước nàng đã bắt giữ Mạnh Liên Ân, tiện thể đả kích Ngũ Liêu Đạo Nhân, chỉ chờ Trương Thiên Tuyệt nắm Cửu Đại Thiên Môn trong tay, nàng liền có thể thừa cơ gạt Ngũ Liễu Đạo Nhân khỏi vị trí Quan chủ.

Lần này, lại là Vũ La đã phá hủy chuyện tốt của mình!

Nàng hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng của Vũ La, nếu như ánh mắt của nàng chính là lợi tiễn, Vũ La đã bị vạn tiễn xuyên tim mà chết rồi.

Nhìn thấy Vũ La không ngờ dám dùng tay không đấu với Nghê Hủy Long Giao, tròng mắt của Ngũ Dong Đạo Cô loạn chuyển một trận: Tiểu tử này là đang tìm chết nha, nói không chừng mình còn có cơ hội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play