Liêu Bá Ngôn hét thảm một tiếng, huyết nhục bắn ra tán loạn, một ngón tay đã bị nện cho nát bấy. Sắc mặt Tào Long Báo trầm như nước, hạ thủ không chút nương tay, đập vỡ liên tục mười ngón tay Liêu Bá Ngôn, khiến cho y đau đớn tới nỗi hôn mê.

Máu tươi đầy đất, khiến cho người ta trông thấy phải giật mình.

Tào Long Báo thở ra một hơi thật dài, vứt hòn đá dính đầy máu thịt đi:

- Còn lại giao cho ngươi.

Vũ La gật đầu, mũi chân khẽ điểm một cái, lực lượng bắn ra, xương chân Liêu Bá Ngôn lập tức nát bấy. Liêu Bá Ngôn vốn đã bất tỉnh lại kêu thảm một tiếng, đau đến nỗi tỉnh lại.

Vũ La lạnh nhạt hỏi:

- Cốc Mục Thanh ở nơi đâu?

- Ta không biết...

Liêu Bá Ngôn không còn vẻ lớn lối cùng trấn định như lúc trước, hiện tại khóc sướt mướt, nước mũi nước mắt cùng máu tươi của y pha lẫn với nhau:

- Ta không biết, ta chỉ nghe sư phụ nói như vậy, rốt cục sư phụ có phái người đi bắt Cốc thần bộ hay không, ta cũng không biết. Ta thật sự không biết, van xin ngươi đừng giết ta, ngàn vạn lần đừng giết ta, ngươi muốn biết chuyện gì ta cũng sẽ nói cho ngươi...

Vũ La không chút lưu tình, mũi chân lại điểm ra, từng khớp xương trên người Liêu Bá Ngôn vỡ nát. Đến sau cùng, không còn khúc xương nào chống đỡ thân thể, toàn thân y hóa thành một đống thịt nhão nhũn ra trên mặt đất, trên đống thịt còn một cái đầu.

Mũi chân Vũ La lại điểm ra, xương đầu y cũng vỡ nát.

Một đạo nguyên hồn từ trong đầu vỡ bay ra ngoài, còn đang ngơ ngác đã bị Vũ La bắt lại trong tay.

Nguyên hồn Liêu Bá Ngôn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Vũ La lại nở một nụ cười, quay đầu nói với Hướng Cuồng Ngôn:

- Ta nhớ trước kia lão đã làm một món đồ chơi nho nhỏ, là Cửu Thế Luyện Ngục Phù, có thể vây khốn nguyên hồn bên trong, trải qua kiếp nạn chín đời, nếm hết thảy mọi đau khổ trên thế gian này, cuối cũng không được chết tử tế. Vật đó có còn không?

Liêu Bá Ngôn vừa nghe như vậy, sợ tới nỗi hôn mê tại chỗ.

Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc:

- Bảo bối tốt như vậy, làm sao ta có thể cho người khác được, tự nhiên là còn.

Lão nhanh chóng khoát tay, một đạo linh phù giống như ngọc ấn bay ra. Toàn thần linh phù có màu đỏ máu, bên ngoài có một đốm đen. Quan sát thật kỹ sẽ thấy đốm đen kia không phải linh văn, mà là hình một quỷ trảo không biết dùng tài liệu gì khắc thành. Ngón trảo thon dài, móng vô cùng sắc bén, nhìn qua khiến cho người ta sợ hãi nổi da gà.

Hướng Cuồng Ngôn mở Cửu Thế Luyện Ngục Phù ra, bên trong lập tức vang lên một tràng tiếng gào thét thê thảm như quỷ khóc. Chỉ cần liếc nhìn qua, mọi người có thể nhìn thấy bên trong có đủ các loại cực hình trong truyền thuyết của Cửu U Minh Ngục.

Vũ La vứt nguyên hồn Liêu Bá Ngôn vào trong:

- Phải làm cho cả Tu Chân Giới biết, kẻ dám đả thương người ta quan tâm có kết quả thế nào.

Cửu Thế Luyện Ngục Phù khép lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đám ngục tốt đã chết đi, có kẻ nguyên hồn còn có thể chuyển thế, những tên áp giải con tin đều bị hình thần câu diệt. Đối với lệnh của Vũ La, Vu Thiên Thọ thi hành hết sức triệt để.

Hai cánh đại môn Nhược Lô Ngục vẫn yên tĩnh như trước, dường như một đòn Thần Long Xuất Vân khi nãy chưa từng xảy ra. Hai pho tượng Bệ Ngạn vẫn trợn mắt nhìn thẳng, quan sát từng người ra vào Nhược Lô Ngục.

Lư Niệm Vũ đưa linh đan cho Kiều Hổ, Mã Hồng, mắt hai người đỏ ngầu:

- Vũ Đại nhân...

Vũ La có chút áy náy:

- Là ta làm liên lụy các ngươi...

- Không, là chúng ta đã làm liên lụy ngài.

Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng:

- Đừng lề mề dài dòng nữa, cái gì mà liên lụy không liên lụy? Nếu là huynh đệ, không cần phải nói lời như thế, người nào dám đánh huynh đệ ta, ta sẽ giết kẻ đó. Cũng tại thủ đoạn của ngươi không đủ sắt máu, cho nên bọn chuột nhắt như tên Liêu Bá Ngôn kia mới dám nảy sinh chủ ý như vậy.

Hướng Cuồng Ngôn nói thẳng như vậy, Vũ La lại không cảm thấy tổn thương mặt mũi. Trên thực tế bản thân hắn cũng suy nghĩ qua, Chu Cẩn củng cốc Mục Thanh cũng chính là điểm yếu của mình. Bất kể người nào trong số bọn họ bị bắt, mình cũng rất khó xử lý. Lần này quả thật là may mắn, nếu không phải trùng hợp sau lưng Liêu Bá Ngôn chính là đại môn Nhược Lô Ngục, hắn cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào.

Cho nên hắn gật đầu với Hướng Cuồng Ngôn:

- Lão nói rất đúng, kẻ dám đả thương người của chúng ta, bất kể thương tổn có nghiêm trọng hay không, chỉ có một kết quả: Chết! Chỉ có như thế, mới có thể chấn nhiếp những kẻ rục rịch muốn động!

Trong lòng Vũ La, Trương Thiên Tuyệt đã bị kết án tử hình.

Bất kể Thiên Nghĩ cổ Hồn hoành hành tới mức nào, Vũ La cũng không có ý định làm ngư ông đắc lợi theo như kế hoạch lúc trước, hắn nhất định phải tự tay giết chết Trương Thiên Tuyệt.

Vũ La nói với Kiều Hổ cùng Mã Hồng:

- Ta vẫn là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, các ngươi nhớ kỹ, Nhược Lô Ngục bây giờ không phải là của Cửu Đại Thiên Môn nữa, là của Vũ La ta! Bất kể là ai, không có mệnh lệnh của ta, cũng không được cho bọn họ đi vào!

Kiều Hổ cùng Mã Hồng nhìn nhau, không do dự gật đầu:

- Hiểu rồi!

- Chúng ta phản rồi!

- Không phải là phản...

Vũ La nói:

- Thứ thuộc về chúng ta, tuyệt đối không nhượng bộ!

Hướng Cuồng Ngôn ở bên cạnh quan sát, tựa hồ vị Đế Quân bệ hạ năm xưa tung hoành Nam Hoang vừa trở lại.

Sau khi đoạt xá trùng sinh, tính tình Vũ La trở nên ôn hòa rất nhiều, đây cũng là biến hóa xảy ra sau khi hắn hiểu ra đạo lý “cứng thì dễ gãy”. Nhưng thỉnh thoảng Vũ La cũng lộ ra vẻ hung tàn tới cực điểm. Cũng giống như lần này, bằng hữu cùng người yêu của mình bị người uy hiếp, lập tức hắn giống như Thần Long bị chạm vào vảy ngược, phóng xuất ra toàn bộ hung uy.

Vũ La lại căn dặn người chạy tới biệt viện Yên sơn đón tất cả tới Nhược Lô Ngục ở tạm, đột nhiên quay người lại nói với Tào Long Báo:

- Chúng ta muốn đi Long Hổ Sơn, ngươi có thể không cần phải đi.

Tào Long Báo nắm chặt song quyền, trong lòng đấu tranh kịch liệt. Một lúc lâu sau mới cất tiếng thở dài:

- Trương Thiên Tuyệt phụ ta, Long Hổ Sơn chưa từng phụ ta. Các ngươi muốn giết Trương Thiên Tuyệt, ta không phản đối, các ngươi muốn tiêu diệt Long Hổ sơn, ta sẽ tuyệt giao cùng các ngươi.

Vũ La gật đầu:

- Ta chỉ giết Trương Thiên Tuyệt, không diệt Long Hổ Sơn.

Tào Long Báo gật đầu, đưa tay kéo thê tử:

- Ta tới biệt viện chờ các ngươi. Vũ La gật đầu:

- Tốt.

Dù sao hai bên vẫn chưa quá tin tưởng lẫn nhau. Vũ La đã dặn dò Kiều Hổ, Mã Hồng phong bế Nhược Lô Ngục, nếu Tào Long Báo ở lại trong Nhược Lô Ngục, Vũ La ắt không thể yên tâm.

Trên đường phi hành, Vũ La lại suy nghĩ nên giải quyết chuyện Cốc Mục Thanh thế nào. Chu Cẩn ở tại Chu gia sơn trang, không có chuyện gì cũng sẽ không ra ngoài, cho dù là đi ra ngoài cũng sẽ có không ít Ám Vệ âm thầm bảo vệ, không cần Vũ La lo lắng tới an nguy của nàng, nhưng Cốc Mục Thanh lại có chút phiền phức. Nàng chính là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, nhiệm vụ rất nhiều, muốn gia tăng thực lực cũng không phải một sớm một chiều là có thể làm được.

Vũ La hết sức đau đầu.

Mà lúc này trên Long Hổ Sơn, Trương Thiên Tuyệt cũng rất phiền não.

Lão không phiền não về chuyện Vũ La, chuyện ở Nhược Lô Ngục vẫn chưa truyền về Long Hổ sơn. Sau khi Vũ La giải quyết Liêu Bá Ngôn, lại lấy thủ đoạn lôi đình tảo thanh cả Nhược Lô Ngục, diệt trừ tất cả người của Long Hổ Sơn.

Mà những ngục tốt không chịu quy thuận Long Hổ Sơn vẫn bị giam trong Nhược Lô Ngục, Kiều Hổ, Mã Hồng chia nhau thả bọn họ ra. Những người này cũng có hơn trăm, tuy rằng nhân thủ vẫn có hơi khuyết thiếu, nhưng đã bảo đảm Nhược Lô Ngục có thể vận hành trở lại.

Hiện tại Trương Thiên Tuyệt đang phiền não vì ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn

Ma đầu này cực kỳ tham lam hiếu sát, sau khi diệt Huyền Tiên môn cũng không tiếp tục chạy về phía Nam, tiến vào Nam Hoang giống như kỳ vọng của bọn Trương Thiên Tuyệt, ngược lại thay đổi phương hướng, chạy về phía Đông, quét sạch miền Nam Trung Châu.

Vốn miền Nam không có môn phái nào lớn có thể ngăn chặn ma đầu, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã có sáu môn phái tu chân bị diệt, hơn ngàn tu sĩ bị giết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play