Dưới chân Vũ La trống rỗng, từ trên hư không vô tận rơi xuống!

Thận Long, cho dù là thời kỳ thượng cổ cũng là tồn tại cấp bậc bá chủ. cho dù là Nam Hoang Đế Quân kiếp trước của Vũ La gặp phải cũng chỉ có thể đi đường vòng. chỉ dựa vào kinh nghiệm của Vũ La kiếp này, thậm chí cũng không hề biết được mình bị ảo cảnh mê hoặc từ khi nào. Chính là bởi vì cảm thấy thái độ của Cốc Mục Thanh đối với mình có chút không thích hợp, mới làm cho hắn nghi ngờ trong lòng, dưới sự tra xét của Phù Cổ cuối cùng cũng đã phát hiện ra ảo giác.

Thế nhưng, nhìn ra thì làm sao? Thận Long hùng mạnh cỡ nào? cắn nuốt núi cao cũng chỉ là một bữa cơm thường, hiện tại hắn đã vào trong bụng Thận Long, còn có thể chạy ra ngoài được sao?

Cho dù là Vũ La cũng không khỏi hốt hoảng một trận, cũng không biết đã rơi bao lâu. Vũ La ngã trên một vật gì đó. thứ này cũng không cứng rắn. đã giảm xóc một chút, cho dù là như vậy, Vũ La vẫn ngã thất điên bát đảo, trước mắt đầy sao. Nếu không phải hắn đã tu luyện hoàn thành cảnh giới Bảo Sơn. thân thể vô cùng kiên cường dẻo dai, cú ngã này sẽ phải chấn thương nội phủ. thất khiếu chảy máu rồi.

Phù Cổ vẫn trung thành bám theo xung quanh Vũ La. Vũ La hít sâu một hơi, trấn tĩnh nội tâm có chút hoảng loạn bởi vì rơi vào tuyệt cảnh.

Cốc Mục Thanh!

Thác Bạt Thao Thiên!

Bọn họ thế nào rồi?

Vũ La vô cùng lo lắng, mình còn bị nhốt, bọn họ lần đầu tiên gặp phải Thận Long, kết cục như thế nào không cần phải nói.

Càng là thời khắc nguy hiểm càng phải trấn định. Vũ La không ngừng nhắc nhở mình không được hoảng, không được loạn, ý niệm trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, đồng thời phóng xuất nguyên hồn của mình ra. bắt đầu thăm dò trong bóng tối đen như mực.

Đây chính là lần đầu tiên Vũ La sử dụng nguyên hồn sau khi trùng sinh, bốn phía mặc dù hắc ám. thế nhưng ở dưới nguyên hồn tất cả có thể nhìn thấy rõ ràng. Địa phương Vũ La đang đứng thật giống như sơn động, chẳng qua “vách đá” cũng không phải tảng đá thật, mà là thân thể Thận Long.

Tiền kiếp của Vũ La. nguyên hồn vừa phóng, toàn bộ Quỷ Cửu Sơn đều bị bao phủ. mỗi một đóa hoa một cây cối, mỗi một con côn trùng một con thú đều nằm trong lòng bàn tay. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ. sự mạnh mẽ của nguyên hồn Vũ La chí ít có thể tiến vào năm người đứng đầu.

Hạn Bạt là hung vật thượng cổ, Hạn Bạt Huyết Phần đã hấp thu một thân tinh huyết của hung thú Hạn Bạt. càng là lệ khí ngập trời. Nếu không có nguyên hồn hùng mạnh. Vũ La chỉ cần vừa sử dụng Hạn Bạt Huyết Phần, sẽ lập tức bị tà ma xâm nhập, biến thành người điên không có ý thức.

Nguyên hồn hùng mạnh đã áp chế lệ khí của Hạn Bạt Huyết Phần, ngược lại lệ khí lại tôi luyện nguyên hồn. cho nên Vũ La mới còn có thể bảo trụ một tia nguyên hồn cuối cùng bất diệt trong một trận đại chiến thảm liệt như vậy

Kiếp này vẫn là lần đầu tiên Vũ La phóng xuất nguyên hồn ra bên ngoài cơ thể, tự nhiên không thể so sánh với thực lực kiếp trước, nguyên hồn chỉ có thể tra xét khoảng cách trăm trượng xung quanh người. Năm xưa nếu như phóng ra. nguyên hồn của hắn còn có thể bao trùm ngàn trượng, chỉ là như vậy tổn hao quá lớn. kiên trì không được bao lâu.

Kiếp trước Vũ La gặp phải Thận Long hai lần. một lần né tránh đi vòng không kinh động Thần Thú Hồng Hoang này, một lần khác bị bức bất đắc dĩ giao thủ cùng Thận Long, cũng là một kích viễn độn. Mặc dù có chút kinh nghiệm. nhưng đối với loại Thần Thú thượng cổ Thận Long này, Vũ La vẫn không hiểu nhiều lắm.

Nguyên hồn phóng ra. phát giác hai bên đều có thông đạo, Vũ La cũng không biết nên quyết định thế nào, chỉ có thể tùy tiện chọn một phương hướng đi tới.

Điều duy nhất khiến Vũ La vui mừng chính là. hắn phát hiện phán đoán trước đây của mình không sai, Thận Long ăn nhiều như vậy không có khả năng chuyên môn thiết kế dụ dỗ một đám người như bọn họ, bọn họ hẳn là bị thần thông phóng ra ngoài cơ thể Thận Long quét trúng, toàn bộ bị nuốt vào.

Đã xác định được điểm này, ít nhất đám người Cốc Mục Thanh trong khoảng thời gian ngắn không có nguy hiểm gì. chỉ sợ bọn họ lúc này còn chìm đắm ở trong ảo cảnh, cho rằng mình thuận lợi “Rút lui” rồi.

Vũ La lúc này đặc biệt cảnh giác, bởi vì hắn xem thấu ảo cảnh, mới chính là nguy hiểm nhất.

Thận Long, có thể danh liệt Thần Thú thượng cổ, không chỉ dựa vào ảo cảnh.

Một đường đi về phía trước, xung quanh một mảnh tĩnh mịch, không có chút nguy hiểm nào. Đây vốn là sự tình hẳn là làm cho người ta cảm thấy may mắn. thế nhưng Vũ La trong lòng dần dần trầm xuống.

Dần dần phía trước đã xuất hiện một tia sáng, càng đi về hướng kia. tia sáng càng mãnh liệt, tựa hồ sắp sửa đi ra ngoài. nhưng Vũ La lại không có chút vui mừng, ngược lại trong lòng càng thấp thỏm.

Nếu như thật sự thoát ra. đám người Cốc Mục Thanh còn ở trong bụng Thận Long, hắn không có gì vui vẻ, nếu như không thoát... tia sáng phía trước kia đã nói lên Vũ La đoán không sai, vậy càng không vui nổi.

Cuối cùng Vũ La đã đứng trước quang mang kia. cuối cùng bước ra một bước xuyên qua đạo quang mang kia. trước mắt rộng mở trong sáng. Đây là một mảnh sông núi, cây cối hoa chim cá trùng cái gì cũng có, trên trời mây trắng lơ lửng, ánh dương quang chiếu khắp, trăm chim bay lượn, trên mặt đất thú chạy khắp nơi, côn trùng kêu vui.

Thế nhưng thế giới này lại có chỗ kỳ lạ. đó chính là từng ngọn núi đều vô cùng thấp bé, chỉ có một ngọn núi gần Vũ La đặc biệt hùng vĩ. thế nhưng ngọn núi này lại rất kỳ quái, cũng không phải đứng thẳng mà là nằm ngang.

Vũ La trong lòng thoáng cái trầm xuống, chửi một câu “Không xong”, muốn bứt lui về phía sau. nhưng bỗng nhiên nhìn thấy phía xa một con Kim Điêu bay trên cao, hót to một tiếng, lăng không lao xuống, hai lợi trảo mang theo một đạo cương phong, ầm ầm một tiếng chụp nát bấy một tảng nham thạch lớn bằng gian phòng.

Một tiếng hét giận dữ. một thanh Vẫn Thiết Trọng Kiếm từ trong đá vụn bay lên. hung hăng va chạm với song trảo của con Kim Điêu kia.

“Leng keng” một tiếng vang lớn. hai cánh Kim Điêu rung lên. dễ dàng bay lên. Vẫn Thiết Trọng Kiếm kia lại mất đi khống chế, nặng nề rơi trên mặt đất. đập ra một hố to.

Vũ La lại thầm mắng một tiếng, lại không đi được rồi, lặng lẽ hướng về phía Thác Bạt Thao Thiên lẻn tới.

Ngọn núi nằm ngang kia rõ ràng là ngọn núi lúc trước Thận Long đói quá thuận miệng nuốt vào. Điều này càng chứng minh Vũ La suy đoán không sai: con Thận Long này hùng mạnh hơn so với hai con Thận Long mà Vũ La gặp phải kiếp trước, trong cơ thể đã diễn sinh ra thế giới động thiên đầy đủ. ở trong thế giới động thiên này, tất cả pháp tắc đều là tùy tâm sở dục (muốn gì được nấy), đương nhiên là tùy tâm Thận Long, chứ không phải tùy tâm kẻ xấu số Vũ La.

chỉ nhìn Thận Long có thể dễ dàng một ngụm nuốt vào một ngọn núi liền biết nó khổng lồ tới mức nào. Thân thể khổng lồ như thế, trong cơ thể nó hẳn là có lẫn linh thú. thanh lý một ít sự tình lộn xộn cho nó.

Những linh thú này thể tích không lớn, phần lớn là bộ tộc linh điểu, linh trùng, một khi gặp phải vật còn sống xâm nhập vào trong cơ thể Thận Long, không cần phân phó cũng sẽ vây quanh diệt sát.

Thế nhưng Vũ La một đường đi tới lại căn bản không gặp phải những linh thú này, vậy cũng chỉ có một loại khả năng, con Thận Long này đã hùng mạnh đến mức không cần những linh thú này rồi. Với tính lười biếng và tham ăn của Thận Long, nếu như không cần tự nhiên sẽ tiêu hóa chúng nó toàn bộ.

về phần vì sao không cần, chính là bởi vì Thận Long có thứ thay thế tốt hơn. tất cả những điều này còn phải nói từ thế giới động thiên hoàn mỹ trong cơ thể.

Thế giới động thiên diễn hóa đến cảnh giới cao nhất, sẽ tiếp cận vô hạn với thế giới chân thực của chúng ta, thế giới chân thực có những gì, nơi này cũng đều có khả năng diễn hóa ra.

Giống như Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La. đó là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thế giới động thiên. nhưng bản thân đạo Thiên Mệnh Thần Phù này phẩm cấp quá thấp, vô luận thế nào cũng không diễn hóa được giống y như thế giới chân thực.

Thế nhưng Thiên Phủ Chi Quốc có chỗ tốt của mình, gia trì sinh trưởng đối với thực vật, động vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play