Thần Huyết Thạch tiếp tục kéo dài thần dũng lần trước, cùng lúc lặng lẽ tẩm bổ huyết mạch, cũng nhanh chóng gia tăng tu vi của hắn. Hắn thành công bước vào cảnh giới Đan Thành đỉnh phong, một tay đã chạm vào cảnh giới Đạo Cảnh tối cao: ĐaĐằng.

- Phiền hai vị tiền bối đợi lâu.

Vũ La chắp tay nói.

Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương lại càng không dám lên mặt, vội vàng đáp lễ:

- Vũ Đại nhân khách sáo rồi, chúng ta tới đây là muốn tìm ngươi thương lượng một chút, xem kế tiếp phải làm gì...

Vũ La còn chưa kịp nói, chợt nghe thấy trong một gian thạch thất cách đó không xa, có người hoan hô một tiếng:

- Ta nghĩ ra rồi, ha ha ha!

Sau đó một bóng người vọt ra như chim én xuyên rèm, chính là đệ tử Chung Nam sơn Hồ Thiên Trảm.

Lúc Hồ Thiên Trảm tới đây vô cùng tự phụ, tự cho rằng Vũ La vào trong Đông Hồ địa cung sẽ trở thành phế vật, thành tích Chung Nam sơn chỉ có thể dựa vào mình mà thôi.

Không ngờ rằng Vũ La đã dẫm nát giấc mộng đẹp của y, chiếm danh hiệu đệ nhất thăm dò mê cung.

Sau đó dù y đã nỗ lực tranh đua, nhưng trận tỷ võ đầu tiên đã thất bại. Sau đó Vũ La lại càng đại phát thần uy, một mình đánh ngã tất cả, không ai địch nổi.

Hồ Thiên Trảm ủ rũ mất mấy ngày trời, mãi tới hôm nay mới phục hồi trở lại. Lúc nghe Vũ La quả quyết nơi này có nguy hiểm, y tỏ ra hết sức khinh thường. Nguy hiểm ư, bao nhiêu tiền bối cao nhân lục soát bao nhiêu lượt cũng không có phát hiện nguy hiểm gì, tới phiên Vũ La ngươi lại phát hiện ra... Ngươi lợi hại thật, nhưng trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình ngươi là cường giả, ngươi cho rằng ngươi là ai, chẳng lẽ tất cả tiền bối cao nhân so ra cũng phải kém ngươi?

Nhưng chuyện xảy ra nơi cửa ra sau đó giống như một cái tát tai mạnh mẽ giáng thật nặng vào mặt y.

Hôm ấy y mất hết mặt mũi, cũng muốn tìm cách lấy lại. Y mất thời gian cả ngày trời suy nghĩ, nếu hiện tại mình trở về tệ hại như vậy, sau này nhất mạch chưởng môn Chung Nam sơn làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt nhất mạch của Đại Trưởng lão? Nhưng phải làm thế nào mới có thể đè ép được Vũ La đây?

Hiện tại mọi người lâm vào hiểm cảnh, mặc dù mối nguy hiểm này là do Vũ La phát hiện, nhưng nếu như mình nghĩ được biện pháp cứu tất cả ra, vậy công lao của mình càng lớn hơn, ngược lại sẽ đè ép danh tiếng Vũ La xuống.

Nhưng nói nghe thật dễ dàng, Hồ Thiên Trảm suy nghĩ suốt một ngày cũng không nghĩ ra biện pháp, buổi tối lại ngủ không được, quyết định tiếp tục suy tư.

Dường như là công phu không phụ lòng người, rốt cục y cũng đã nghĩ ra.

Y gào thét một tiếng vọt ra, nháy mắt đã xông tới trước mặt ba người Vũ La. Y sợ rằng vạn nhất có người tranh trước, công lao của mình rất có thể bị mất:

- Tào Đại nhân, ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi!

Tào Long kỳ quái:

- Ngươi nghĩ ra được chuyện gì rồi?

Hồ Thiên Trảm kiêu ngạo vô cùng, có chút khiêu khích liếc nhìn Vũ La một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Ta đã nghĩ ra phương pháp cứu thoát chúng ta ra ngoài rồi.

- Thật sao?

Tào Long Báo và Lưu Thư Lương cùng nhau kinh hô.

Hồ Thiên Trảm gật đầu:

- Ngàn vạn lần là thật.

- Nói mau!

Hồ Thiên Trảm dương dương đắc ý:

- Ha ha, Tào Đại nhân, Lưu trưởng lão, không biết các vị có chú ý hay không, quái vật gác ở cửa ra kia dường như không muốn đi vào.

Y cố ý không đề cập tới Vũ La, chính là muốn cho Vũ La hiểu: Bản thiếu hiệp cũng không xem ngươi ra gì.

Tào Long Báo có vẻ không nhịn được:

- Chuyện này còn cần ngươi phải nói hay sao, nếu nó chịu đi vào, chúng ta còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện được sao?

- Ý của vãn bối là, có lẽ cũng không phải là nó không muốn đi vào, mà nó không thể vào, hoặc không dám vào.

Ánh mắt Tào Long Báo sáng lên:

- Nói tiếp đi.

Hồ Thiên Trảm được khích lệ, càng hưng phấn hơn nữa:

- Bất kể là nguyên nhân nào, chúng ta cũng sẽ làm ngược lại, cố ý dẫn dụ nó tiến vào. Hoặc dứt khoát hơn một chút, làm như câu cá vậy, kéo nó vào trong.

Câu cá... Lần này Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương không hiểu.

Hồ Thiên Trảm nhìn xung quanh một lượt, hạ giọng nói:

- Các ngài đừng quên, Hoàng trưởng lão chính là bị quái vật kia ăn thịt.

Sắc mặt Tào Long Báo chợt biến, hiển nhiên tao ngộ hôm qua vẫn còn mới mẻ trong ký ức y, yêu ma kinh khủng giữa hồng quang kia, hiện tại y nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Vũ La chen lời nói:

- Đúng rồi Tào Đại nhân, ta vẫn chưa có cơ hội hỏi, các vị tiến vào hồng quang có nhìn thấy rõ ràng vật kia là gì hay không?

Tào Long Báo tiếc nuối lắc đầu:

- Căn bản không nhìn thấy là thứ gì, ta chỉ cảm nhận được có một cỗ lực lượng đánh tới, không đợi ta kịp phản ứng, một bóng đen đã vỗ thật mạnh vào người ta, áo giáp linh nguyên của ta nháy mắt đã vỡ tan tành.

Y cố gắng nhớ lại:

- Bóng đen kia rất giống một cái đuôi cá, nhưng vô cùng to lớn.

- Đuôi cá ư, vậy có nghĩa là hung thú dưới nước rồi, tức là cùng loại với quái vật tập kích chúng ta trước kia...

Vũ La tỏ vẻ nghi hoặc:

- Nhưng thương thế trên người Bạc trưởng lão, có loại hung thú dưới nước nào có thể tạo thành?

Hồ Thiên Trảm tỏ ra bất mãn vì Vũ La lái câu chuyện sang hướng khác, bèn đẳng hắng một tiếng:

- Ta còn chưa nói hết, ngươi không thể chờ ta nói hết rồi hỏi hay sao?

Vũ La khoát khoát tay, ý bảo y cứ nói tiếp.

- Có lẽ quái vật kia thích ăn thịt người, vậy chúng ta dùng thịt người làm mồi nhử. Chúng ta đông người như vậy, gom góp tài liệu trong tay lại, làm một sợi xích thật chắc chắn hẳn là không thành vấn đề.

Chỉ cần không luyện chế pháp bảo, trận pháp Đông Hồ địa cung cũng sẽ không hạn chế chế tạo xiềng xích.

Nhưng vấn đề là, dùng thịt người làm mồi nhử theo lời Tào Long Báo khiến cho ba người không khỏi cau mày.

Dường như Hồ Thiên Trảm cũng hiểu, y nhìn Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương một cái:

- Dù sao Triệu Dực Tông cũng đã chết...

- Đừng nói nữa!

Vũ La ngắt lời y. Triệu Dực Tông bị giết là một chuyện, nhưng làm nhục thi thể y như vậy lại là một chuyện khác. Người chết hết chuyện, vạn sự thành không, cho dù Triệu Dực Tông khi còn sống đối nghịch với Vũ La tới mức nào, nhưng hiện tại y đã chết, còn muốn dùng thi thể y làm mồi nhử, chuyện này thật sự có hơi quá đáng.

Hồ Thiên Trảm trợn mắt nhìn hắn:

- Ngươi có tư cách gì quát tháo ta? Nếu không nhờ chúng ta tăng viện, Chu gia sơn trang đã sớm thành một mảnh phế tích rồi, hiện tại đâu còn ngươi ở đây quát tháo ta như vậy?

Những lời này chôn sâu trong lòng đệ tử phe chưởng môn đã từ lâu, rốt cục hôm nay Hồ Thiên Trảm cũng thốt lên. Vũ La nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng chuyện này Hồ Thiên Trảm còn chưa đủ tư cách biết, huống chi ở đây còn quá nhiều người ngoài.

Hắn khoát khoát tay:

- Ta không đồng ý.

- Hừ, ngươi không đồng ý, hay thật...

Hồ Thiên Trảm cười lạnh:

- Là ai giết Triệu Dực Tông, trong lòng mọi người cũng hiểu rất rõ ràng, hiện tại ngươi còn giả vờ thanh cao...

Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương cũng có chút do dự.

Hồ Thiên Trảm tiếp tục nói:

- Hai vị tiền bối, chuyện gấp phải tòng quyền, chúng ta cũng không có cách nào khác.

- Đây là lối ra duy nhất của chúng ta, bằng không chúng ta cũng chỉ có thể chờ chết ở chỗ này.

Y trợn mắt nhìn Vũ La:

- Có một vài người tiếc rẻ danh tiếng của mình, nhưng ta không tiếc. Vì mọi người có thể còn sống ra ngoài, ta sẽ gánh lấy trách nhiệm mang thi thể Triệu Dực Tông làm mồi nhử.

Vũ La chỉ cau mày, từ lúc Hồ Thiên Trảm nói ra biện pháp này, hắn cảm thấy ghét cay ghét đắng từ tận đáy lòng. Nhưng mãi đến lúc này hắn bỗng nhiên hiểu rõ, mình ghét không chỉ là vì không muốn làm nhục thi thể Triệu Dực Tông, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, chính là bản năng của mình kháng cự biện pháp này.

Đây là vì sao?

Bản năng này phát ra từ nội tâm của mình, cũng có liên quan tới linh cảm nguy hiểm xuất hiện mà không có dấu hiệu gì báo trước. Vũ La lập tức hiểu ra: E rằng biện pháp này là không dùng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play