Ngày thứ nhất thăm dò tầng mê cung thứ nhất, ngày thứ hai chia thành từng cặp tỷ thí với nhau, kẻ thua sẽ bị loại, không còn tư cách tiếp tục tham gia Thiên Môn diễn võ lần này.

Ngày thứ ba thăm dò tầng mê cung thứ hai. Ngày thứ tư tiếp tục tỷ võ, kẻ bị loại không còn tư cách tiếp tục tham gia thăm dò tầng mê cung cuối cùng.

Đông Hồ địa cung hết sức không lồ, bất quá chỉ mở ra một khối rất nhỏ dùng làm nơi tổ chức Thiên Môn diễn võ. Thật ra chọn ở chỗ này mục đích chủ yếu là vì lợi dụng trận pháp áp chế pháp bảo linh phù, chỉ đơn thuần sát hạch tu vi của các đệ tử. Cũng làm cho các đệ tử hiểu, tu vi mới thật sự là căn bản, chính là hạch tâm của đạo.

Nếu là lúc trước, đợi đến lúc thăm dò tầng mê cung thứ ba, cũng chỉ còn lại có ba tên đệ tử. Kẻ ra trước tiên là vô địch, hai người còn lại chọn ra người thắng trong cuộc tỷ võ kế tiếp, người ấy lại khiêu chiến kẻ vô địch, quyết định người thắng cuộc sau cùng của Thiên Môn diễn võ.

Lúc trước bất luận là thăm dò mê cung hay tỷ võ, thành tích tốt xấu sẽ quan hệ trực tiếp đến xếp hạng cuối cùng của tất cả tuyển thủ.

Lần Thiên Môn diễn võ này, Thái Âm sơn rút lui, tuyển thủ Long Hổ Sơn mất tích một cách khó hiểu, người Cửu Nghi sơn bị Vũ La đuổi đi. Nhưng lại có thêm người thập đại môn phái gia nhập, rốt cục an bài thế nào, mọi người vẫn chưa biết.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Lưu trưởng lão bèn nói:

- Hiện tại bắt đầu rút thăm, trong các ngươi nếu có người muốn trở thành đối thủ của nhau, hiện tại có thể nói ra, không cần rút thăm.

Mấy ngày qua bởi vì chuyện của Triệu Dực Tông, khiến cho tâm trạng Lưu trưởng lão thật sự không tốt, dù lão là người hiền lành hiện tại cũng khó thấy được một nụ cười.

Lần này Vũ La thật sự có hơi gấp gáp, lập tức giơ tay lên:

- Ta cùng Triệu Dực Tông.

Triệu Dực Tông cười gần, lập tức nói:

- Ta cầu còn không được.

Lưu trưởng lão nhìn hai người một cái, dường như có hơi do dự. Lão cũng nhìn ra đẳng cấp Vũ La không bằng Triệu Dực Tông, cân nhắc đến thân phận đặc thù của Vũ La, có phê chuẩn cho hai người đối chiến hay không, thật sự có chút khó xử.

Lưu trưởng lão quay đầu lại nhìn Tào Long Báo một cái, Tào Long Báo khẽ gật đầu, hôm qua y đã khuyên bảo qua, nhưng Vũ La không nghe.

Lưu trưởng lão vung tay lên:

- Phê chuẩn!

Hai người nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau. Vũ La đã được như nguyện, thái độ cũng bình thường, Triệu Dực Tông lại kiêu ngạo hơn, giơ tay ra dấu khinh thường về phía Vũ La:

- Họ Vũ kia, nói trước thì hơn, nếu ngươi chịu thiệt thòi, sau khi ra ngoài có thể tới tìm ta làm phiền, tiểu gia ta không sợ ngươi.

Vũ La tỏ vẻ khinh thường:

- Ngươi không cần khích tướng ta, thi triển ra thủ đoạn thấp kém bậc này càng lộ vẻ hèn hạ. Ta bảo đảm, chuyện bên trong Đông Hồ địa cung nhất định chỉ giữ trong Đông Hồ địa cung.

- Tốt!

Triệu Dực Tông kêu to một tiếng, y không nghe ra Vũ La ý ở ngoài lời, còn cho là mục đích của mình đã đạt, vô cùng đắc ý.

Hai người đi sang một bên, những người khác bắt đầu rút thăm.

Trừ hai người Vũ La ra còn lại mười bảy người, chia làm tám tổ đối chiến, sẽ có một người không có đối thủ. Người này vô cùng may mắn, được lên cấp thẳng.

Rất nhanh rút thăm đã kết thúc, Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ bị Triệu Dực Tông kiêng kỵ vô cùng cũng không gặp phải đối thủ, nhìn tên trên thẻ tre thần thái tỏ ra thoải mái rất nhiều.

Triệu Dực Tông thấy hai người, chắp tay cười nói:

- Hai vị sư huynh, chúng ta tái kiến vòng kế tiếp, Dực Tông đã muốn lãnh giáo tuyệt kỹ của hai vị từ sớm.

Dường như y đã chắc thắng Vũ La, bắt đầu kế hoạch vòng tranh tài tiếp theo.

Hai người cũng không có cảm tình gì với Vũ La, cũng nhìn Triệu Dực Tông khẽ mỉm cười:

- Triệu sư huynh khách sáo rồi, ngươi quả thật là kình địch.

Ba người khách sáo chắp tay với nhau, hoàn toàn không nhìn tới Vũ La.

Sau khi có tất cả kết quả rút thăm, sắc mặt Mạnh Liên Ân có chút khó coi, đối thủ của y là đệ tử Chung Nam sơn Hồ Thiên Trảm.

Từ trước tới nay Hồ Thiên Trảm vẫn không giao lưu cùng Vũ La, mặc dù Vũ La biết Hoắc Liên Đông cùng Chu Thanh Giang có quan hệ vô cùng tốt đẹp, nhưng vì bọn họ cố ý tạo nên không khí đối lập giữa Đại Trưởng lão cùng chưởng giáo, cho nên cũng không vì Hoắc Liên Đông dẫn người tăng viện Chu gia sơn trang mà trở nên hòa hoãn lại nhanh chóng như vậy.

Băng đóng dày ba thước há do giá lạnh một ngày?

Hơn nữa hai người cũng không giải thích những chuyện này, để cho ngoại nhân suy đoán lung tung, đối với Chung Nam sơn ngược lại là có lợi nhất.

Vũ La không biết, hiện tại ở nội bộ Chung Nam sơn, đệ tử chưởng giáo nhất mạch tự cho mình cực cao, cho là phe mình cứu vớt Chu Thanh Giang. Mặc dù Hoắc Liên Đông đã nhiều lần nghiêm lệnh, không cho phép có suy nghĩ này, đáng tiếc chưởng giáo ra lệnh có tác dụng trong phạm vi rộng tới mức nào, cũng không thể ngăn cản suy nghĩ của người khác. Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.

Lần Thiên Môn diễn võ này, trước khi đến đây Hồ Thiên Trảm đã được đồng môn thổi phồng một phen, nhận định rằng lần Thiên Môn diễn võ này, gánh nặng Chung Nam sơn đặt hết lên người Hồ Thiên Trảm.

Chiến lực Vũ La đúng là hùng mạnh, nhưng nếu so tu vi chân chính lại vô cùng kém cỏi.

Hồ Thiên Trảm ngoài miệng khiêm nhường, nhưng trong lòng cũng cho là như thế. Cho nên sau khi tới đây, Vũ La không đến tìm y, y cũng không đi tìm Vũ La.

Lúc Vũ La thấy trên thẻ tre Mạnh Liên Ân viết mấy chữ “Chung Nam Hồ Thiên Trảm” sửng sốt một chút, lúc này mới chợt nhớ ra, Chung Nam sơn nhất định là có phái người tới tham dự Thiên Môn diễn võ.

Hắn thận trọng nói:

- Đệ tử Chung Nam sơn, rất khó đối phó.

Mạnh Liên Ân gật đầu, tỏ ra hết sức bất đắc dĩ với kết quả này.

Vũ La cảm thấy Hoắc Liên Đông dạy dỗ đồ đệ chắc chắn không kém, Mạnh Liên Ân muốn thắng chỉ sợ không dễ dàng. Bất quá đệ tử Chung Nam sơn đã tới đây, lúc trước hắn quên bẵng, hiện tại nhớ tới cũng phải đi chào hỏi.

Vũ La nhìn quanh một vòng, Mạnh Liên Ân chỉ vào một thanh niên khoác trường bào văn sĩ màu xanh đang được vài người vây quanh:

- Đó chính là Hồ Thiên Trảm.

Vũ La gật đầu đi tới, Hồ Thiên Trảm cũng đã thấy hắn đi tới, trên thực tế trong lòng cũng có chút bất mãn.

Lúc trước Vũ La không đến tìm y, y cảm thấy đây là Vũ La “tự thị thân phận”. Lúc này tới đây là có ý gì? Ngươi sắp sửa bị loại, thành tích của Chung Nam sơn hoàn toàn phải dựa vào ta...

- Hồ sư huynh.

Vũ La chắp tay, khách sáo thăm hỏi.

Hồ Thiên Trảm cười nhạt:

- Vũ Đại nhân.

Tiếng xưng hô này của y đã khiến cho khoảng cách giữa hai người cách xa hơn không ít. Vũ La nhận thấy có vẻ bất thường bèn nhìn quanh một vòng. Ngoại trừ Hồ Thiên Trảm ra, còn có Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ, những người khác cũng được các đệ tử thập đại môn phái phụng bồi.

Tất cả mọi người mang theo một ánh mắt căm thù nhìn Vũ La. Vũ La thầm thở dài trong lòng, kinh nghiệm của Nam Hoang Đế Quân tiền kiếp khiến cho hắn hiểu rất rõ ràng, phía sau ánh mắt của mọi người giấu diếm chuyện gì.

Vũ La hắn tỏa sáng quá mức, che lấp khiến cho các đệ tử kiệt xuất vốn là con trời này mờ nhạt không còn ánh sáng, người ta làm sao có hảo cảm với hắn được?

Hôm nay trong Đông Hồ địa cung này là cơ hội rất tốt để giày xéo Vũ La dưới chân, e rằng dù là Hồ Thiên Trảm cũng có suy nghĩ này.

Vũ La chỉ nhìn qua đã hiểu, cảm thấy cũng không cần ở lại nơi này. Hắn nở một nụ cười rất có phong độ, chắp tay cáo từ:

- Không có chuyện gì, chỉ là tới chào hỏi cùng Hồ huynh một tiếng, cáo từ.

Từ “Hồ sư huynh” đến “Hồ huynh”, nhìn qua như tiến thêm một bước, nhưng gọi sư huynh là chân tâm thật ý, câu Hồ huynh này chỉ là lời khách sáo không đáng một đồng. Nếu Hồ Thiên Trảm đã không có ý muốn chắp nối quan hệ với mình, còn bày ra bộ dạng đề phòng hết mực như vậy, Vũ La hắn cần gì phải áp mặt nóng vào mông lạnh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play