Huyết sắc cự tháp không hề từ chối khách đến, trên chín tầng thân tháp cửa sổ mở ra, tham lam hấp thu linh lực này. Linh lực lan tràn khắp cả Minh Đường Cung, rất nhanh đã bị huyết sắc cự tháp hấp thu không còn.

Nhưng sau đó, càng nhiều linh lực tràn vào hơn nữa.

Huyết sắc cự tháp tựa như một vực sâu không đáy, bắt đầu lặp lại quá trình hấp thu của mình tổng cộng chín lần. Rốt cục Long Kiển bên trong huyết sắc cự tháp đã hoàn toàn biến thành màu vàng. Nhưng ngay sau đó, một cỗ kim quang không thể ngăn chặn từ trong huyết sắc cự tháp bắn ra, trên mỗi cánh cửa sổ, mỗi chiếc cổng vòm đều có kim quang giống như dao bén bắn ra. Minh Đường Cung không thể kìm chế cỗ kim quang này, kim quang từ mi tâm Vũ La bắn ra, nháy mắt cả phòng trở nên sáng chói.

Vũ La có thể cảm giác được rõ ràng, Thần Huyết Thạch trong tay mình phân ra một tia lực lượng cổ xưa tinh thuần nhất tiến thẳng vào trong huyết sắc cự tháp.

Bởi vì tia lực lượng này, Vũ La cảm nhận được dao động năng lượng bên trong Thần Huyết Thạch.

Nếu so với tất cả năng lượng mà Thần Huyết Thạch chứa, tia lực lượng này quả thật bé nhỏ không đáng kể, giống như một dòng suối nhỏ, mà năng lượng bên trong Thần Huyết Thạch lại là một đại dương mênh mông bát ngát.

Nhưng chính tia lực lượng này sau khi tiến vào trong huyết sắc cự tháp, nhanh chóng phá vỡ Long Kiển kia. Linh Long phát ra một tiếng long ngâm khoan khoái, nuốt chửng năng lượng kia vào trong bụng.

Cộng thêm tích lũy từ trước đó, Long Đan vốn chỉ to như hạt mè bên trong cơ thể Linh Long nhanh chóng thành hình. Long Đan này có màu vàng đỏ, giống như được luyện chế hàng vạn năm trong lò, toát ra hào quang chói mắt.

Long Kiển màu vàng cũng bị Linh Long nuốt chửng, hóa thành năng lượng tinh thuần nhất, tất cả bổ sung vào trong Long Đan.

Trong Minh Đường Cung tiếng sấm vang rền, tiên nhạc vang lên, Linh Long khoan khoái ngao du trên chín tầng trời, ăn mừng sự trưởng thành của mình.

Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, linh quang trong Minh Đường Cung của Vũ La mới dần dần thu lại. Hắn mở mắt ra, phát hiện Tả Sư Dạ Vũ đang ngồi trong phòng của mình, không biết lấy đâu một bộ trà cụ cùng lá trà bày ra, đang mê say thưởng thức hương trà thơm ngát thanh nhã.

Thấy Vũ La tỉnh lại, nàng khẽ mỉm cười:

- Chúc mừng ngươi.

Vũ La cũng không để ý, chỉ vào lá trà hỏi:

- Nàng thích thứ này ư?

- Mùi vị rất khá.

Từ đầu đến cuối, hai người cùng tỏ ra ung dung nhàn nhã.

Vũ La thăng tiến cảnh giới Long Đan, đương nhiên vẫn chỉ là Long Đan sơ cấp. Bất quá cảnh giới của Vũ La vô cùng vững chắc, tia lực lượng cuối cùng mà Thần Huyết Thạch viện trợ đã giúp cho hắn đứng vững vàng ở cảnh giới Long Đan. Cho dù hiện tại bị đả kích đột ngột, cảnh giới của hắn cũng sẽ không giảm xuống, đây là ích lợi do Thần Huyết Thạch mang lại.

Bất quá sau khi thăng tiến cảnh giới lần này, kế tiếp cũng giống như lúc trước, Thần Huyết Thạch lại tiếp tục không ngừng cải tạo thể chất Vũ La. Nhưng chuyện khiến cho hắn phải thở dài cảm thán chính là, dường như lực lượng được dùng để cải thiện thể chất còn nhiều hơn cả lực lượng giúp hắn thăng tiến cảnh giới.

Hắn càng khẳng định hơn trước, Thần Huyết Thạch quả thật bất phàm.

Lúc này, hắn mới xem như thật sự đau lòng. Khối Thần Huyết Thạch khổng lồ trông như chiếc chuông kia, bên trong phong ấn ma nhãn, Vũ La không dám động tới. Bằng không với khối Thần Huyết Thạch lớn như vậy, nếu hắn không thể phi thăng quả thật là không còn thiên lý.

Sau khi bước vào cảnh giới Long Đan ngày thứ ba, Vũ La vẫn chăm chỉ tu luyện, nhưng bỗng nhiên bị một trận dao động cắt đứt. Hắn giật mình tỉnh lại, tinh quang trong mắt lóe sáng. Cũng không thấy hắn có động tác gì, đã đứng trong gian phòng dưới lầu.

Trong phòng, cánh cửa nhỏ dẫn tới Ma Lạc Uyên thần bí lúc này đang toát ra dao động năng lượng mờ nhạt.

Tả Sư Dạ Vũ ngồi thẳng trên Thái Sư ỷ trong phòng, trên bàn bên cạnh bày bộ trà cụ gốm sứ men xanh mà nàng rất thích dùng. Hương trà lượn lờ, Tả Sư Dạ Vũ thay một thân trường quần màu trắng tiêu sái, trường quần được may hết sức vừa vặn, nhưng kiểu dáng mộc mạc, bất quá ở một vài chỗ như ống tay, cố áo có thêu vài đóa hoa bằng chỉ màu lam. Màu của hoa thêu cùng bộ đồ trà gốm sứ men xanh hết sức hợp nhau.

Nàng thay một thân trường quần, đoan trang nho nhã ngồi trên ghế, toát ra vẻ quyến rũ khiến cho người ta khó lòng chống cự.

Vũ La nhìn cánh cửa nhỏ kia một cái, muốn nói gì đó rốt cục lại thôi. Tả Sư Dạ Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Không sai, là tới tìm ta.

Vũ La gật đầu, có vẻ cười không nổi, cũng tỏ ra ung dung nhàn nhã ngồi xuống một chiếc Thái Sư ỷ khác cạnh bàn. Trong mắt Tả Sư Dạ Vũ lộ vẻ vui mừng, ngoài miệng lại nói:

- Người có thể vượt qua không gian vỡ vụn, chắc chắn ngươi không phải là đối thủ. Ta có thể ứng phó, ngươi đi đi.

Vũ La lắc đầu:

- Dường như nàng có thói quen bảo vệ nam nhân, nhưng ta không có thói quen bỏ mặc nữ nhân.

Tả Sư Dạ Vũ cười khúc khích, ngón tay thon dài nhẹ nhàng rơi trên bình trà. Hoa thêu màu lam trên áo, ngón tay trắng như ngọc toát ra vẻ mỹ lệ khó tả bằng lời.

Tay nàng nhẹ nhàng động, chén trà giống như phiến lá bay tà tà tới trước mặt Vũ La. Một cô hơi nóng cùng hương trà xông lên, xộc vào mũi hắn.

Vũ La uống cạn một hơi. Tả Sư Dạ Vũ bĩu môi:

- Bò nhai mẫu đơn, thật phí của trời.

Vũ La cười nói:

- Trước khi đánh giết, ta không có thói quen uống trà. Chúng ta đổi lại thứ này đi.

Hắn vung tay lên, chum rượu đá khổng lồ xuất hiện, mùi rượu mạnh vô cùng bá đạo nháy mắt xộc vào mũi.

Tả Sư Dạ Vũ lắc đầu, bưng chén trà lên:

- Người ta chỉ thích cái này.

Vũ La cũng không để ý tới nàng, chờ khi truy binh từ trong Ma Lạc Uyên ra ngoài, chính là lúc phải tử chiến đến cùng rồi. May là hắn là người của hai thế giới, đã trải qua vô số sóng gió, nhưng đối mặt địch nhân từ Tiên giới tới, hắn cũng không cách nào bình tĩnh ung dung thưởng thức trà.

Rượu mạnh chảy tràn ra theo khóe miệng, chui vào cổ áo hắn làm ướt vạt áo trước, cảm giác nóng bỏng thấm từ trong ra ngoài. Vũ La uống một hơi tám chén lớn, lúc này mới đập vỡ chén đá kêu lớn:

- Thích thật, hẳn nên như vậy!

Tả Sư Dạ Vũ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, không biết nàng đang suy nghĩ những gì.

Vũ La quay đầu lại nhìn nàng một cái, bỗng nhiên cười:

- Hai người chúng ta có vẻ khó lòng tưởng tượng. Lúc nàng từ trong đó đi ra là một nam nhân, hai người chúng ta là địch nhân. Nhưng lần này có người bên trong đi ra, nàng biến thành nữ nhân, hai người chúng ta khẳng khái chờ chết. Không hiểu vì sao ta cảm thấy mình hết sức hồ đồ, thật là oan uổng.

Tả Sư Dạ Vũ bất động thanh sắc hỏi:

- Chẳng lẽ mấu chốt nằm ở chỗ ta bỗng nhiên hóa thành nữ nhân sao?

- Con bà nó!

Vũ La cũng không còn cố kỵ gì nữa:

- Nếu nàng là một hán tử, vậy chúng ta chính là hảo huynh đệ rồi. Đáng tiếc nàng là nữ nhân, ta đã thành gia thất, hơn nữa còn có hai phòng, chúng ta cơ hồ không thể có quan hệ gì.

- Vậy tại sao ngươi...

- Nàng đừng hỏi ta, hiện tại ta chỉ làm theo cảm tính. Nếu nàng khuyên ta nữa, nói không chừng ta sẽ hối hận bỏ chạy một mình, lúc ấy một đời anh minh của ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Tả Sư Dạ Vũ bĩu môi một cái:

- Ngươi nghĩ đơn giản thật.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng nàng không có vẻ gì là tức giận. Nàng biết Vũ La đang tán gẫu, mượn chuyện này giảm bớt áp lực cực lớn trong lòng, đây là tự mình điều chỉnh bản thân trước khi lâm trận. Chuyện này có nghĩa là Vũ La hiểu rất rõ ràng mình sắp sửa đối mặt với địch nhân hùng mạnh tới mức nào. Hắn tỏ ra căng thẳng là vì hắn không nắm chắc, nhưng hắn chịu ở lại, bấy nhiêu cũng đã đủ.

Giống như lần trước, cánh cửa nhỏ kia thình lình mở ra, nhưng lần này xuất hiện cũng không chỉ là một người, mà là liên tiếp chạy ra mười sáu người.

Mười sáu người lộ ra vẻ có chút chật vật, có lẽ xuyên qua Ma Lạc Uyên, bọn họ cũng tổn thất không nhỏ. Nhưng vẫn có tới mười sáu người đi ra, có thể thấy được địch nhân truy sát Tả Sư Dạ Vũ hùng mạnh tới mức nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play