Mọi người từ bên cạnh lão chen chúc đi ra ngoài, tất cả không biết là chuyện gì xảy ra. Ban đầu còn tưởng rằng phía ngoài có nguy hiểm gì, đến khi đi ra mới phát hiện phía ngoài đã là đêm khuya, vầng trăng tàn chênh chếch về Tây, xung quanh toàn là dãy núi mênh mông, cổ mộc loạn thạch giữa trời đêm trông như lệ quỷ.
Mặc dù đáng sợ, nhưng không có một chút nguy hiểm nào.
Vu Thiên Thọ tỏ ra bất mãn, phụ tử Chu Thanh Giang cũng có chút kỳ quái, nhìn Hướng Cuồng Ngôn một cái, sắc mặt Nam Hoang đệ nhất phù sư có chút cổ quái.
Vũ La cũng chui ra theo, nhìn trời đêm phía ngoài, Vũ La khe khẽ thở dài, nhìn sang Hướng Cuồng Ngôn một cái. Hướng Cuồng Ngôn cũng đúng lúc nhìn sang, ánh mắt hai người gặp nhau, cũng hiểu là có ý gì.
Hướng Cuồng Ngôn nhường lối ra, Lư Niệm Vũ sau cùng cũng đã ra được bên ngoài.
Lúc này Hướng Cuồng Ngôn mới chậm rãi nói:
- Ta chỉ là không ngờ, lại là nơi này.
- Nơi này?
Lư Niệm Vũ có chút kỳ quái:
- Lão đã tới nơi này rồi sao, đây là địa phương gì vậy?
Hướng Cuồng Ngôn lộ ra một nụ cười cổ quái:
- Nơi này, chính là Nam Hoang!
- Nam Hoang?
Mọi người thất kinh, mặc dù bọn họ địa vị tôn cao, nhưng chưa từng có ai tới Nam Hoang. Nơi này chính là cấm địa của tu sĩ phe Chính đạo, nếu không phải là vì đánh dẹp Ma tu, tự tiện tiến vào Nam Hoang rất có thể bị công kích, nói là cấu kết Ma tu.
Hướng Cuồng Ngôn vừa ra đã biết nơi này là Nam Hoang, lão và Vũ La cũng cùng sinh trưởng ở chỗ này, cảm giác của không khí nơi này quen thuộc tới mức không thể nào quen thuộc hơn nữa.
- Chúng ta... Không ngờ chúng ta lại đến Nam Hoang...
Chu Hoành có chút khó có thể tin, chợt kịp phản ứng, vung chân kêu to:
- Mau trở về thôi, nếu để bị người phát hiện, chúng ta coi như thê thảm rồi!
Y vội vàng xoay người, muốn trở vào trong thông đạo, nhưng lối ra sau lưng đã phong bế, lúc này phía sau mọi người chính là một vách núi khổng lồ.
Trên vách núi, có một bức vẽ khổng lồ.
Bức vẽ này có phong cách hết sức cổ xưa, miêu tả cảnh tượng một trường đại chiến của các Đại Thánh Long tộc vào thời thượng cổ.
Chu Hoành vội vàng kéo Vũ La:
- Muội phu, ngươi mau mau mở thông đạo ra, chúng ta lập tức trở về...
Vũ La mỉm cười nói:
- Có Đại ca Hướng Cuồng Ngôn ở đây, cho dù là ở Nam Hoang, ai dám làm gì chúng ta?
Chu Hoành có chút sơ ý khinh thường, không chú ý tới Vũ La trong nụ cười có vẻ khổ sở. Y vỗ trán một cái:
- Đầu óc của ta thật là... Hướng tiên sinh chính là Nam Hoang đệ nhất phù sư, có ngài ở đây, chúng ta quả thật rất an toàn.
Hướng Cuồng Ngôn hừ một tiếng, đối với những lời nịnh nọt như vậy không còn cảm giác gì.
Lư Niệm Vũ vẫn tỏ ra thận trọng:
- Mặc dù chúng ta không có gì phải sợ, nhưng cũng không cần thiết ở Nam Hoang. Tiểu La, hay là chúng ta trở về đi thôi?
Ánh mắt Hướng Cuồng Ngôn chợt lóe lên, nhưng vẫn không nói nửa lời.
Vũ La gật đầu:
- Lão Lư nói không sai.
Hắn xoay người mò mẫm trên bức họa một chút, sau đó cau mày, Chu Hoành tỏ vẻ lo lắng:
- Chẳng lẽ thông đạo này chỉ là một chiều?
Vũ La khoát khoát tay:
- Ta đang tìm.
Hắn tìm khắp cả bức họa một lần, nhưng không thu hoạch được gì.
Mọi người cũng không có cách nào, Vu Thiên Thọ nói:
- Thôi, coi như chúng ta từ Nam Hoang chạy trở về, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mọi người gật đầu:
- Được rồi, chúng ta đi thôi, coi như ngắm phong cảnh Nam Hoang một lần vậy.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La, sắc mặt Vũ La vẫn tỏ ra bình thản. Lão khe khẽ thở dài:
- Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường.
Nghe nói cần nghỉ ngơi cả đêm, Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ có vẻ chảy nước miếng. Vu Thiên Thọ hoạt động hai tay:
- Đã trễ thế này, thật sự là có hơi đói bụng.
Chu Hoành cùng Chu Thanh Giang sửng sốt, nghe một vị Đại Năng kêu đói quả thật là một chuyện vô cùng mới mẻ.
Không ngờ rằng Lư Niệm Vũ cũng lên tiếng phụ họa theo:
- Đúng vậy, chi bằng chúng ta tìm chút gì ăn?
Hai người ý nhị đưa mắt nhìn Hướng Cuồng Ngôn, phụ tử Chu Thanh Giang không hiểu chuyện gì, Chu Hoành thử dò xét nói:
- Ta có chuẩn bị một ít thức ăn, hay là hai vị ăn tạm một chút?
Vu Thiên Thọ lắc đầu liên tục:
- Dĩ thực vi tiên, há có thể ăn tạm?
Lư Niệm Vũ gật đầu lia lịa:
- Vu huynh nói rất đúng, chúng ta vốn chỉ là thưởng thức mùi vị, càng không thể khiến cho mình thiệt thòi, không ăn tạm, thật sự là không ăn tạm.
Phụ tử Chu Thanh Giang lại càng không hiểu. Người từng trải như Chu Thanh Giang đã nhìn ra, lời của hai lão nhân này dường như muốn ám chỉ chuyện gì...
Sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn lạnh lùng không đáp, rốt cục Vũ La cười nói:
- Được rồi, trong núi này có Hắc Văn Sư Hổ, chính là nguyên liệu nấu nướng thượng hạng, lão chịu cực một chút đi...
Hắn vừa lên tiếng nói, Hướng Cuồng Ngôn lập tức trợn trừng hai mắt:
- Có lý nào như vậy...
Lư Niệm Vũ nói thật nhanh:
- Lão là Nam Hoang đệ nhất phù sư, chúng ta tới Nam Hoang, lão chính là địa chủ, vì sao lại không chiêu đãi khách cho cẩn thận?
Hướng Cuồng Ngôn tức giận nói:
- Các ngươi quả thật chính là ác khách!
Tuy rằng nói như vậy, nhưng rốt cục lão vẫn xoay người đi:
- Ta đi xem một chút, nếu có thể bắt được Hắc Văn Sư Hổ, vậy coi như các ngươi may mắn, bằng không chỉ có thể tìm vài con chim ăn tạm.
Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ mừng rỡ:
- Chỉ cần lão chịu xuất thủ, tùy lão nói thế nào cũng không có vấn đề gì.
Chu Thanh Giang cười híp mắt ở một bên, chờ Hướng Cuồng Ngôn đi mới nói:
- Có thể làm cho hai vị tiên sinh tỏ ra thèm thuồng như vậy, ắt hẳn là mỹ vị nhân gian. Lần này Chu mỗ được thơm lây, cũng có lộc ăn.
Chu Hoành nghĩ đơn giản, hưng phấn nói:
- Hắc hắc, ta sắp sửa được ăn thức ăn do Nam Hoang đệ nhất phù sư đích thân làm rồi, sau này có thể khoác lác cùng người khác, ta cũng sợ bọn họ không tin...
Vũ La một mình đứng ở một bên, nhìn từng ngọn núi khổng lồ đen sì trong đêm tối rét lạnh như nước, suy nghĩ xuất thần.
- Vũ La, có chuyện gì vậy, vì sao con ngẩn ngơ như xuất hồn tận đâu đâu?
Chu Thanh Giang hỏi.
Vũ La cười đáp:
- Không có chuyện gì. Hắc Văn Sư Hổ ở cả Nam Hoang cũng chỉ có núi này mới có. Thịt nó nướng lên còn ngon hơn cả thịt chim, các ngươi thật sự là có lộc ăn.
Chu Thanh Giang khẽ cau mày: Dường như Vũ La rất quen thuộc nơi này...
Lần trước Vũ La vì Cốc Mục Thanh tiến vào Nam Hoang, Chu Thanh Giang cũng biết. Nhưng lần ấy là vì đuổi bắt Thượng Trảm Đạo giải độc cứu người, thời gian cấp bách, lẽ ra Vũ La không có cơ hội tìm hiểu Nam Hoang mới phải, vì sao hắn có thể quen thuộc nơi này như vậy?
Vũ La có vẻ tâm thần không yên, không chú ý tới thần sắc Chu Thanh Giang.
Sau nửa canh giờ, Hướng Cuồng Ngôn đã trở lại, trong tay giơ lên một cự thú dài hơn trượng. Cự thú này có đầu hố, thân sư tử, có những đạo hoa văn đen trắng xen kẽ với nhau.
Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ hết sức ân cần nghênh đón:
- Ồ, Hướng tiên sinh trở lại nhanh thật, cực khổ cực khổ, để ta giúp lão nhóm lửa...
Mắt Chu Hoành đứng tròng, Lư Niệm Vũ phóng xuất Lục Đạo Thần Hỏa chỉ vì nướng thức ăn sao?
Hướng Cuồng Ngôn cũng cảm thấy đây là chuyện thường tình, cũng không khách sáo, động thủ xử lý thịt hố. Lão suy nghĩ một chút, chợt lên tiếng nói:
- Không có que xiên sắt...
Vu Thiên Thọ lập tức giơ tay:
- Ta sẽ chuẩn bị! Ngài yên tâm đi.
Vu Thiên Thọ lập tức động thủ, thi triển thủ đoạn của Trung Châu đệ nhất khí sư, lấy tốc độ nhanh nhất rèn ra một số que xiên, Chu Hoành nhìn cả quá trình mà trợn mắt há mồm.
Đợi đến khi mùi thơm thịt hổ nướng bay ra, Chu Hoành lập tức bừng tỉnh ngộ. Từ đó trở đi, nước dãi trên miệng y chảy không ngừng, sau đó vờn quanh Hướng Cuồng Ngôn như đèn kéo quân:
- Đại sư, chín chưa vậy? Đại sư, còn bao lâu nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT