Chuyện này người không biết khẳng định sẽ nói là Chu Thanh Giang lo rằng mình không đánh lại Lâm Tuyệt Phong, mới để cho con rể xuất thủ. Lúc ấy Chu Thanh Giang thật sự có hơi căm tức, vì vậy sau khi kết thúc truyền âm cùng Chu Hoành, quả thật muốn đi khiến trách Vũ La một trận.
Nhưng khi truyền âm kết thúc, bản thân lão tỉnh táo lại, cũng chỉ buông tiếng than dài.
Bất kể thế nào, trên danh nghĩa Lâm Tuyệt Phong cũng là Trung Châu đệ nhất cường giả. Vũ La đối mặt Lâm Tuyệt Phong, có dám nói nắm chắc tất thắng? Hài tử ngăn cản Lâm Tuyệt Phong trước một bước, hiển nhiên là lo lắng cho mình. Mặc dù tương lai chuyện này sẽ có vô số người đàm tiểu, nhưng Chu Thanh Giang lão còn sợ lời đồn sao, sống bao nhiêu năm qua, da mặt lão cũng đã quá dày.
Chu Thanh Giang cảm thấy lòng già an ủi, hai đứa con trai mình, con cả chững chạc, thích hợp thừa kế cơ nghiệp của mình, con kế nhanh nhẹn, cũng rất thông minh, tương lai tu đạo đạt được thành tựu chỉ sợ còn cao hơn mình. Nữ nhi tuy rằng có chút quật cường hiếu thắng, nhưng xinh đẹp động lòng người, tìm được con rể cũng không kém cỏi gì, địch nhân lớn nhất Lâm Tuyệt Phong đã chết đi, cả đời này của mình quả thật là thập toàn thập mỹ.
Lão vui mừng chạy trở về, không biết trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái xảy ra chuyện gì, sương mù màu đen từ từ di chuyển, để lộ ra đầu rồng khổng lồ này.
Bởi vì lúc đầu Chu Thanh Giang quyết định đồng quy vu tận cùng Lâm Tuyệt Phong trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, cho nên lão đã xâm nhập vào trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.
Lúc ấy lão đang đứng ở bên cạnh núi lớn, khoảng cách cũng không phải quá xa.
Lão chỉ liếc nhìn đầu rồng kia một cái đã cảm thấy hứng thú, lập tức truy tung.
Những trải qua sau đó của lão không khác gì bọn Vũ La, vô kinh vô hiểm đến dưới chân núi, ngay sau đó lại phát hiện thì ra là một bức họa khổng lồ được vẽ trên vách đá.
Kiến thức Chu Thanh Giang cũng hết sức cao thâm, lão từng đọc lướt qua linh văn ẩn chứa trong bức họa. Mặc dù không tinh thông bằng Vũ La, nhưng cũng biết thứ này không tầm thường.
Cho nên lão thuận theo những linh văn này lần tới trước vì sơ ý mà bị kẹt trong hắc phong này.
Mọi người nghe lão nói xong cũng không ngừng lắc đầu, chuyện này cũng đúng là quá mức trùng hợp. Chu Thanh Giang cười khổ:
- Nếu như các ngươi tới muộn một canh giờ, bộ xương khô của lão già ta sẽ phải chôn tại nơi này.
Lư Niệm Vũ cũng lắc lắc đầu:
- Cho dù chúng ta tới cũng bằng vô dụng, nếu không có Vũ La cũng không ai vào được. Cho dù chúng ta tới, cuối cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão dần dần hóa thành tro bụi.
Chu Hoành nghiêm trang đứng dậy, cung kính xá Vũ La một xá:
- Đa tạ!
Vũ La vội vàng khoát tay:
- Người một nhà cần gì khách sáo như vậy.
- Ngươi đã cứu cha ta, cho dù ngươi là muội phu ta, đây cũng là đại ân, không thể không tạ ơn.
Chu Hoành ít khi có lúc nghiêm trang như vậy, Vũ La cũng thoáng động trong lòng. Hắn nhìn sang Chu Thanh Giang, lúc này gương mặt già nua của lão tràn đầy hạnh phúc, Vũ La cất tiếng thở dài:
- Nhạc phụ Đại nhân, tuy rằng ngày thường Nhị ca rất hay cãi vã với người, nhưng lúc không thấy người, y là kẻ nôn nóng nhất.
Lập tức hắn kể lại chuyện Chu Hoành vì theo chân bọn họ đi vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái cho nên phục dụng linh đan, trong vòng ba năm tu vi khó có thể tiến thêm.
Chu Thanh Giang vừa nghe đã đùng đùng nổi giận:
- Đồ khốn kiếp, hiện tại tu vi con cao lắm hay sao, lại buông bỏ thời gian ba năm một cách dễ dàng như vậy? Con có biết rằng trong ba năm này sẽ có biết bao tu sĩ trẻ tuổi có khả năng vượt qua con không? Con không sớm sửa đối tính này, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn!
Chu Hoành thấy cha không có chuyện gì, tật cũ tái phát, tỏ ra ương ngạnh:
- Con bằng lòng như vậy! Tu luyện là chuyện của con, nếu vì chuyện này mà để lại gút mắc trong lòng, nói không chừng cả đời cũng không có cách nào tinh tiến được nữa...
- Con... Nhãi con này, con làm ta tức chết đi thôi...
Mọi người thấy phụ tử hai người như vậy, không nhịn được cười xòa một tiếng.
- Được rồi, được rồi...
Lư Niệm Vũ lại làm người tốt:
- Đừng cãi nữa, phụ tử gặp lại chính là chuyện đáng mừng. Đi, chúng ta vòng qua luồng hắc phong này, xem thử những linh văn kia ẩn chứa bí mật gì.
Quả nhiên mọi người rất có hứng thú, cùng nhau gật đầu:
- Đi mau.
Lúc này Vu Thiên Thọ vẫn đang nhìn chằm chằm đám Linh Kim kia. Lấy thì không dám, bỏ đi thì tiếc. Lúc Vũ La đi ngang qua tiện tay thu tất cả vào tay mình.
Hắn ném cho Vu Thiên Thọ:
- Linh Kim nhiều như vậy, đã đủ luyện chế một thanh phi kiếm chưa?
Vu Thiên Thọ mừng rỡ:
- Đủ rồi, quá đủ rồi, đa tạ sư tôn!
Vũ La khoát tay ngăn lại, tiếp tục đi về phía trước.
Những linh văn kia vẫn tiếp tục chạy về phía trước trên vách núi. Mặt trước của ngọn núi là bức họa đầu rồng khổng lồ, mặt bên còn có một số nét vẽ khác. Nhưng ra phía sau lại không còn nét vẽ, những linh văn này ẩn vào trong mạch đá núi, nhìn qua giống như hình thành tự nhiên, nếu không tới gần sẽ không thể nào phát hiện.
Cứ như vậy, Vũ La men theo vách đá, đi theo những linh văn kia. Những người khác ở xung quanh cảnh giới, Chu Hoành dìu phụ thân mình theo ở phía sau.
Mọi người cũng không ngờ rằng linh văn này có phạm vi rộng như vậy, quay quanh ngọn núi một vòng, cuối cùng trở về bức họa đầu rồng mặt trước, bên dưới đầu rồng khổng lồ.
- Không ngờ rằng những đạo linh văn này lại quay xung quanh ngọn núi cả một vòng.
Chu Thanh Giang năm xưa từng nhìn thấy loại linh văn này trên một tấm bia đá không trọn vẹn, nhưng không tinh thông bằng Vũ La. Sau khi nghe Vũ La nói tác dụng của những linh văn này chính là phong ấn, không khỏi có chút kỳ quái:
- Linh văn phong ấn quay quanh ngọn núi một vòng là có ý gì, chẳng lẽ muốn phong ấn ngọn núi này?
Tất cả mọi người cũng nghĩ mãi mà không rõ.
Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi này cực kỳ cao lớn, hắn đi tới trước những linh văn kia, đặt tay lên trên đó. Phù Cổ lặng lẽ không tiếng động xuất động, chui vào trong lòng nham thạch.
Chỉ chốc lát sau, hình ảnh Phù Cổ truyền về làm cho Vũ La có chút giật mình.
- Đây là...
Mọi người vội vàng xông lên hỏi hắn:
- Thế nào rồi? Phát hiện cái gì?
Vũ La cũng không nói gì, giơ tay lên cắt vào vách đá một cái. Nham thạch cứng rắn giống như đậu hũ, lập tức bị cắt xuống một khối.
Vết cắt trơn nhẵn, có thể thấy rõ ràng bên trong nham thạch chia làm hai tầng, tầng bên dưới có màu sẫm hơn một chút, có khuynh hướng hóa thành màu đen, phía trên là màu xanh đậm.
Hai màu khác nhau thể hiện rõ ràng hai chủng loại khác nhau, mà chỗ giáp giới giữa hai màu chính là một đường linh văn.
Bên ngoài ngọn núi có lẽ là vì quanh năm suốt tháng bị sương mù màu đen kia ảnh hưởng, cũng đen nhánh một mảnh, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào bất đồng.
Vũ La cắt nham thạch ra, lực lượng linh văn kia vẫn tồn tại như trước, ẩn sâu trong nham thạch, mặc dù lờ mờ không ánh sáng, nhưng vẫn là tồn tại.
- Đây là chuyện gì vậy?
Vũ La chậm rãi nói:
- Ta cảm thấy hai loại nham thạch này thật giống như hai tấm vải, mà linh văn kia lại giống như đường chỉ, may liền hai tấm vải hoàn toàn bất đồng lại với nhau.
Mọi người nhìn lại, thấy quả thật đúng là như vậy.
Vũ La lại nói tiếp:
- Những linh văn này có tác dụng phong ấn, e rằng dưới ngọn núi này cất giấu bí mật không muốn cho ai biết.
Thật ra Vũ La đã suy đoán, phía dưới phong ấn này chỉ sợ là thế giới dưới lòng đất, nhưng hắn không có cách nào nói với bọn họ.
Bọn Chu Thanh Giang cũng nóng lòng muốn thử, tất cả mọi người là cao thủ đỉnh cấp trên Tu Chân Giới, gặp phải chuyện như vậy sao thể lùi bước?
Tính Chu Hoành lại càng e sợ thiên hạ không loạn, càng không có khả năng lên tiếng khuyên mọi người cẩn thận.
Những ánh mắt trông mong nhìn Vũ La chăm chú, Vũ La thấy vậy cười khổ một tiếng:
- Được rồi, chúng ta sẽ đi xem phía dưới này một chút, thử xem rốt cục cất giấu bí mật gì. Thấy hắn đã đáp ứng, mọi người lập tức cất tiếng hoan hô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT