Vũ La kể lại cho Hướng Cuồng Ngôn nghe từ đầu chí cuối. Lúc hắn phát hiện ra đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười lăm, đã cảm thấy hạt châu hình hạt táo ẩn chứa đạo linh văn thứ mười lăm dưới hòn đảo ấn đá kia, có hình dáng tương tự vết lõm trên thanh kiếm Cừu Thiên Long. Sau khi giết chết Cừu Thiên Long, Vũ La cố ý giữ thanh kiếm này lại, lúc ấy cũng đã nghĩ kỹ làm thế nào đối phó Thái Âm sơn.
Trước khi hắn đi Bắc Cương, đã âm thầm lặng lẽ đi Tinh La Hải, lặng lẽ không tiếng động lấy hạt châu kia ra cài lên chuôi kiếm, sau đó dùng hàng chục đạo linh văn phong ấn.
Sau khi từ Bắc Cương trở về, hắn an bài người đưa thanh kiếm này vào Thái Âm sơn.
Quả nhiên cũng không lâu sau, “người ở trên” Thiên Ngoại lập tức phát hiện thanh kiếm này. Còn chuyện “thần phạt” giáng xuống đúng vào ngày đại lễ kế vị chưởng môn Thái Âm sơn, đó chỉ là trùng hợp.
Nhưng chuyện trùng hợp này hết sức buồn cười, khiến cho cả Trung Châu phải kinh hãi, còn tưởng rằng có người cố ý chọn đúng lúc này để thị uy với Lâm Tuyệt Phong.
Vũ La kể rõ đầu đuôi gốc ngọn cũng mất chút công phu. Hướng Cuồng Ngôn nghe xong cũng phải cau mày:
- Thật sự tồn tại “người ở trên” Thiên Ngoại ư?
- Đương nhiên, bằng không dám tù phạm trên Thiên Nhai, những thi thể trong tiên mộ ở Đông Thổ là từ đâu ra?
Hướng Cuồng Ngôn cũng có chút bất an:
- Như thế xem ra, lực lượng giữa chúng ta và bọn họ chênh lệch quá xa...
Vũ La cũng không tỏ ra lo lắng:
- Những người đó tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với thế giới này, nếu không chạm tới giới hạn của bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt không xuất thủ. Tựa như lần này, xuất thủ cũng diệt sạch hết thảy dấu vết, quyết sẽ không để cho người ta phát hiện là bọn họ làm.
Hướng Cuồng Ngôn lắc đầu:
- Không ngờ là ngươi giở trò ma quỷ...
Lão bật cười ha hả:
- Làm giỏi lắm!
Bất quá cũng vì vậy, e rằng hiện tại Lâm Tuyệt Phong cũng chỉ còn một con đường để đi.
Hai ngày sau, một tin tức chấn động truyền khắp Trung Châu.
Thủ phạm diệt môn Thái Âm sơn là Chu Thanh Giang, Lâm Tuyệt Phong phát ra khiêu chiến với Chu Thanh Giang, mười ngày sau, quyết chiến ở Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!
Dưới sự an bài của kẻ hữu tâm, cơ hồ đồng thời, tin tức này được truyền khắp các đại môn phái ở Trung Châu. Người sáng suốt cũng đã nhìn ra, phe Lâm Tuyệt Phong đã lộ ra bại tướng, muốn phản kích từ trong tuyệt địa, chỉ có một biện pháp duy nhất: Lâm Tuyệt Phong phải giết Chu Thanh Giang.
Chu Thanh Giang rất căm tức, muốn đánh cứ đánh, cần gì vu hãm ta?
Trên thực tế bởi vì danh tiếng Chu Thanh Giang đúng là không tốt, tin tức vừa truyền ra, cũng có không ít người tin tưởng.
Mười ngày sau, quyết chiến Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.
Đoạn Lạc Cát Liệt Đái chính là một hạp cốc hẹp dài nằm giữa Đông Thổ và Trung Châu, cho tới bây giờ chưa ai có thể đi ra từ bên trong. Quyết chiến trong hạp cốc này, thất bại chẳng khác nào tử vong, Lâm Tuyệt Phong đích xác là bị dồn đến chỗ chết.
Chu Thanh Giang thanh minh mình không phải là hung thủ, nhưng cũng hớn hở ứng chiến.
Trong khi ánh mắt của cả Tu Chân Giới Trung Châu bị hấp dẫn bởi quyết chiến giữa Chu Thanh Giang và Lâm Tuyệt Phong, trong Yên sơn, ở cửa Nhược Lô Ngục, Kiều Hổ dẫn theo bọn Mã Hồng, Đao Đoạn Hồn nghênh đón một chiếc xe ngựa đơn giản. Rèm xe bằng gấm đỏ, trông vô cùng nổi bật.
Một mỹ nhân khiến cho người ta vừa nhìn thấy phải ngạt thở bước xuống xe.
Sắc mặt nàng lạnh như băng, nhìn thấy bọn Kiều Hổ cũng không hề nở một nụ cười:
- Chư vị, tại hạ Lâm Hồng Hạc, Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục do Thẩm Phán Đình vừa bổ nhiệm hôm nay đến nhận chức, sau này sẽ cùng mọi người cộng sự. Tại hạ không thích qua lại cùng người, các ngươi cũng không cần tới làm phiền ta. Hiện tại Giám Ngục Đại nhân không có ở đây, chúng ta phải giữ mình trong sạch, làm gương tốt, coi sóc Nhược Lô Ngục cho thật tốt. Nếu để ta phát hiện chuyện gì sai trái, đừng trách tại hạ thủ hạ vô tình!
Bọn Kiều Hổ nhìn nhau, ôm quyền nói:
- Cung nghênh Lâm đại nhân.
Thẩm Phán Đình có bổ nhiệm, dưới Vũ La, trong Phó Giám Ngục, Lâm Hồng Hạc xếp hàng thứ nhất, Kiều Hổ thứ hai.
Khiêu chiến phát ra được ba ngày, Lâm Tuyệt Phong cất bước lên đường, xuất phát từ Cửu Nghi sơn.
Có lẽ chỉ có Hứa Sơn Dương theo sau Lâm Tuyệt Phong mới có thể mơ hồ đoán ra được, hiện tại Lâm Tuyệt Phong không hề lâm vào tuyệt cảnh như lời đồn bên ngoài.
Thật ra Hứa Sơn Dương vẫn nghi ngờ, Lâm Tuyệt Phong chính là thừa thế mà động, muốn mượn cơ hội này nhất cử bước lên bảo tọa Trung Châu đệ nhất cường giả.
Lúc lão rời Cửu Nghi sơn, bước ra một bước, đạp mây mà đi, sau đó cứ bước từng bước như vậy trên chín tầng mây. Nơi có mây, dấu chân lão đặt xuống lập tức hóa thành một dấu chân mây to như thành trì. Nơi không có mây, để lại một dấu chân linh quang khổng lồ, liên tiếp khảm giữa nền trời xanh thăm thẳm, đẹp đẽ kinh người.
Lâm Tuyệt Phong không hề che giấu hành tung, cơ hồ hơn phân nửa phàm nhân Trung Châu cũng thấy được “thần tích” này, khiến cho cả Trung Châu chấn động một lần nữa.
Tạo ra thanh thế như vậy, thành quả hết sức rõ rệt. Cả Tu Chân Giới hết sức chú ý tới trận quyết chiến sắp tới. Ngày nào cũng có người căn cứ vị trí dấu chân của Lâm Tuyệt Phong mà suy đoán:
- Lâm Tuyệt Phong đến Lạc Thủy hà rồi, còn sáu ngày nữa là có thể tới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!
- Lâm Tuyệt Phong đến Ô Mãng Sơn rồi, còn năm ngày nữa là có thể tới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!
- Lâm Tuyệt Phong mới vừa qua Thiên hạp cốc, còn có bốn ngày, cuộc chiến kinh thiên này sẽ bắt đầu!
Chính là Lâm Tuyệt Phong muốn tạo ra hiệu quả như vậy. Chẳng qua việc đi từng bước ngang qua cả Trung Châu như vậy, tu sĩ bình thường chắc chắn không thể làm được.
Khác với Lâm Tuyệt Phong, Chu Thanh Giang sai người canh chừng ba đứa con của mình, sau đó lặng lẽ không tiếng động rời khỏi sơn trang Chu gia.
Chẳng qua là hai người thanh thế đối lập, làm cho tất cả mọi người cảm thấy Chu Thanh Giang nhất định phải thua.
Lúc cách Đoạn Lạc Cát Liệt Đái còn chừng một ngày, Lâm Tuyệt Phong tới Hạo Đãng sơn. Nơi này ít ai lui tới, vô số cự thú ẩn nấp trong đó, thậm chí còn có hung thú hùng mạnh sót lại từ thời thượng cổ, là một trong những hung địa nổi tiếng trong lãnh thổ Trung Châu, chẳng kém gì Yên sơn và Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.
Lâm Tuyệt Phong vẫn bước ra một bước chín ngàn trượng, dấu chân to như thành trì, hào quang vạn trượng.
Hứa Sơn Dương đi theo sau lão âm thầm lặng lẽ. Dọc theo con đường này, kéo dài qua Trung Châu, đi mấy chục vạn dặm, bị mấy trăm vạn người nhìn thấy, nhưng không có một người nào chú ý tới sau lưng Lâm Tuyệt Phong còn có một Hứa Sơn Dương.
Lâm Tuyệt Phong bước ra một bước hết sức nhẹ nhàng, dấu chân khổng lồ thình lình giáng xuống. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn một tảng đá to trong sơn cốc thành phấn vụn.
Hứa Sơn Dương khẽ cau mày, lướt về phía sau mấy ngàn trượng, đứng yên bất động.
- Cố nhân gặp nhau, Lâm chưởng môn thật là nóng nảy.
Một người hắng giọng nói, thanh âm phiêu hốt không chừng, chữ đầu tiên còn ở đỉnh núi này, chữ thứ hai đã chuyển sang đỉnh núi khác, biến ảo khôn lường. Nói xong câu ấy, bằng vào bản lĩnh của Lâm Tuyệt Phong cũng không thể tìm được đối phương ở nơi nào. Cho nên bước thứ hai của lão rốt cục không đặt xuống.
Tất cả đỉnh núi xung quanh thấp thoáng bóng người. Trên mỗi ngọn sơn phong xung quanh đều có một thanh niên thân khoác bào trắng xếp bằng mà ngồi. Bên tay trái hắn có một vò rượu rất to, tay phải nâng một bát rượu to bằng đầu người, đang nhìn Lâm Tuyệt Phong với ánh mắt hứng thú.
Lâm Tuyệt Phong khẽ cau mày:
- Chỉ là chút tài mọn, cũng dám múa rìu qua mắt thợ.
Cước lão giáng xuống, một tiếng nổ ầm vang, dấu chân to như thành trì đột nhiên nổ tung, linh quang bắn ra bốn phía, dao động như nước thủy triều, chấn vỡ tất cả những bóng người trên những đỉnh núi xung quanh.
Cuối cùng những bóng người này hội tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một người.
- Ngươi là người phương nào? Chu Thanh Giang làm ra thủ đoạn như vậy, không cảm thấy bỉ ổi sao?
Lâm Tuyệt Phong lạnh lùng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT